BÀN VỀ CÁI GỌI LÀ
KHAI DÂN TRÍ VỀ GIÁO DỤC CỦA HUỲNH NGỌC TUẤN
Lê Minh
Muốn dạy học thì bản thân phải học để sáng trí mà chính
danh làm thầy. Muốn làm từ thiện thì tâm mình phải thiện để chính danh làm nhà
hảo tâm chân chính. Muốn “khai dân trí” thì trước hết phải tự khai trí của mình
ra khỏi cõi u mê. Muốn “bình thiên hạ” trước hết phải tu thân, tề gia cho tốt để
làm gương và ổn định hậu phương. Thế nhưng ở đời lại có nhiều kẻ ngược dòng: dốt
nát thì hay khoe khoang, có dã tâm thì hay tự cho mình nhân nghĩa, óc một khối
đặc quánh lại đi khai trí cho người khác, thân tù tội và gia đình bại hoại lại
muốn “bình thiên hạ”, dạy đời. Tiêu biểu trong hạng người này phải kể đến Huỳnh
Ngọc Tuấn.
Sau một quãng thời gian “dẫn dắt” gia đình đi theo tổ chức
phản động Việt Tân, tham gia hội tù nhân lương tâm, hội nhân quyền, ủng hộ hội
cờ vàng 3 que, hội cuồng Mỹ và cổ suý việc vực dậy nguỵ quyền VNCH… thì hiện
nay Huỳnh Ngọc Tuấn lại chuyển sang hướng “làm nhà truyền giáo”, mở lớp “dạy học
từ xa trên mạng xã hội”, tự xưng là người đi khai dân trí! Học viên thì ôi thôi
đủ thứ hạng, từ trộm cắp đến trộm cặp (một số thầy giáo quẳng bút cầm 3 que), từ chính nguỵ đến đời F2,
F3 của nguỵ quân, nguỵ quyền, đặc biệt có hai người học trò cưng là “đã nữ Huỳnh
Thục Vy” - con gái của Huỳnh Ngọc Tuấn và con rể của ông ta - Lê Khánh Duy.
Huỳnh Ngọc Tuấn và các con của ông ta muốn vực dậy thây ma nguỵ quyền VNCH |
Qua các bài viết trên facebook Huỳnh Ngọc Tuấn đều thấy một
điều: Bản chất lưu manh thì vẫn là lưu manh, không thể thay đổi tính nguỵ trong
con người ông ta. Nhưng có một thứ thay đổi, không biết là đáng mừng hay tội
nghiệp cho ông. Cái được gọi là hiểu biết Đông - Tây của ông ta (như trước đây
nhiều kẻ đầu sỏ của tổ chức phản động Việt Tân tâng bốc ông ta là “nhà văn” và ông
ta nhận vơ vào cho mình một cách trơ trẽn) thì hiện nay lại thể hiện sự hạn hẹp,
bế tắc trong nhận thức, tư duy. Nói như nhà văn Đông La: Huỳnh Ngọc Tuấn đang cầm
tù tư tưởng của mình. Còn tôi thì thấy ông ta đang bức tử tư duy và tâm lý của
mình. Trong con mắt của ông ta xã hội Việt Nam hiện nay nhìn vào cái gì cũng xấu,
cũng hạng bét, không xứng tầm với kỳ vọng và tầm nhìn của ông ta. Mới nhất
trong bài “khai dân trí về Giáo dục”, Huỳnh Ngọc Tuấn mô tả nền giáo dục Việt
Nam hiện nay đủ kiểu xấu. Nhưng cái tráo trở, mất dạy của ông ta lại ở chỗ khác
- đỗ hết trách nhiệm trước những cái gọi là “tiêu cực”, “xấu xa” nhất của nền
giáo dục Việt Nam hiện nay cho Đảng cộng sản, và dẫn dắt dư luận ví sự có mặt của
Đảng cộng sản trên đất nước Việt Nam không khác gì là xâm lược. Ông ta viết: “Cho nên không lạ gì trước đây khi quân
Nguyên, quân Minh, quân Thanh tràn qua xâm lược Việt Nam là bọn chúng huỷ diệt
hết mọi công trình văn hoá/Nhà cầm quyền hiện nay đang làm gì khi họ thực hiện
những chương trình làm chúng ta liên tưởng đến sự tương đồng của quân xâm lược?”.
Tôi định bụng nói rõ cho ông ta vài điều, nhưng cũng nghĩ bụng: cái kẻ như Huỳnh
Ngọc Tuấn thì có đưa vàng 9999 ra trước mặt tặng cho ông ta thì ông ta cũng nghĩ
đó là vàng mã, cho ông ta lên thiên đường thì ông ta cũng tưởng là âm phủ, bưng
chén cơm lên ăn ông ta còn nghĩ không phải là cơm nữa là…. Vì lý trí của ông ta
bị ông ta nhốt trong cõi u mê từ lâu rồi. Vì ông ta từ trước tới nay chỉ có một
điều duy nhất như ông ta từng khẳng định: “tôi
có quan điểm rõ ràng: tôi không chấp nhận chế độ này. Vì chúng tôi sinh ra, lớn
lên trong chế độ VNCH. Chúng tôi sống trong thời gian VNCH. Khi chế độ VNCH sụp
đổ thì tôi lên 17 tuổi. Gia đình tôi, tất cả mọi người… không nhìn nhận cái chế
độ này. Từ sau 1975, gia đình đã thống nhất với nhau: chúng tôi nhân chân ra cái
chế độ này. Không những tôi, các em tôi, ba mẹ tôi, và bây giờ là các con tôi,
chúng tôi nhận ra cái bản chất của chế độ này”. Chính từ cái tư tưởng thù hận
mù quáng, cái quan điểm cực đoan này mà ông ta đang áp đặt lên các con của ông
ta, đến Huỳnh Thục Vy (con gái) và chồng của ả (Lê Khánh Duy), Huỳnh Trọng Hiếu
(con trai) cũng đang bán rẻ lương tâm của mình, Huỳnh Khánh Vy - con gái của ông
ta, em của Huỳnh Thục Vy thì phải tha phương cầu thực ở hải ngoại mà cũng không
có ai đoái hoài đến, như cô chị đã từng thừa nhận. Chính từ cái quan điểm mù quáng
đến uất hận của ông ta mà ông ta đã bức tử không chỉ đối với nhận thức và tâm lý
của mình mà còn bức tử luôn tương lai của gia đình, con cháu. Sống ở Quảng Nam
thì cũng là cô quạnh, bây giờ, nghe đâu ông ta đã lên Đắk Lắk sống, kết bè với gia
đình con gái gia đình của Huỳnh Thục Vy thì cũng sống đơn độc không kém. Còn
con đường muốn phục dựng VNCH của ông ta ư? Những kẻ trước đây trong tổ chức phản
động Việt Tân, trong “hội nhân quyền”, “hội dân chủ”, “hội tù nhân lương tâm”,
“hội cờ vàng 3///”, “hội vọng Mỹ”, rồi đến cái “hội hận Mỹ”… gì gì đó cũng chỉ
xem ông ta là cuội, đã đá văng ông ta ra từ lâu rồi, đến nỗi ông ta phải chua
chát thừa nhận:“lực lượng đấu tranh trong
nước được sự hỗ trợ tài chính từ các tổ chức và đảng phái ở hải ngoại nên chịu
sự lãnh đạo thành văn hoặc bất thành văn… tình hình những năm gần đây đã khác.
Chỉ còn một số ít đấu tranh độc lập, không chịu chi phối, nhưng ngày càng cô
đơn. Tôi viết những dòng trên không phải để chỉ trích ai hay than vãn về sự cô
đơn của mình…”, từ đó cũng trên trang facebook cá nhân ông ta tuyên bố: “…những cơ quan truyền thông lớn như BBC,
RFI, RFA đồng loạt cô lập. Những nhân vật lớn có uy tín như tiến sỹ Nguyễn Đình
Thắng, thượng nghị sỹ Ngô Thanh Hải v.v… và nhiều nhân vật khác đều cô lập tôi.
Nên tôi quyết định vĩnh viễn từ bỏ cuộc đấu tranh này, gác bút không viết và không
lên tiếng nữa. Yêu cầu khối 8406, Hội cựu tù nhân lương tâm rút tên tôi ra khỏi
danh sách”. Nhục. Quá nhục. Nhục đến uất ức là trạng thái tâm lý hiện nay của
Huỳnh Ngọc Tuấn. Tại sao tàn dư, hậu bối của nguỵ quân, nguỵ quyền lại khinh rẻ
ông ta và gia đình ông ta đến vậy? Cha ông ta có câu “tiên trách kỷ, hậu trách
nhân” mà.
Còn lời “tuyên thệ”:
“…vĩnh viễn từ bỏ cuộc đấu tranh này, gác
bút không viết và không lên tiếng nữa”. Ai tin lời Huỳnh Ngọc Tuấn xin giơ
tay! Con cái của ông còn không tin cha nữa là người khác. Dù đã gần qua U60, nhưng
cái “lời thề” cũng không giữ được thì làm gì có cái tâm. Mới nhất - như phần đầu
đã đề cập, trong bài viết “khai dân trí về giáo dục”, ông vẫn cầm tù lương tâm,
vẫn cắn xé lý trí và bức tử nhận thức, tư duy của mình. Một ông già đi gần hết
cuộc đời mà không có chút danh dự, lương tâm, vẫn cố tự dối mình, dối người khi
lòng thù hận mù quáng che lấp lý trí, chỉ cố tình nhìn thấy những cái tiêu cực
của nền giáo dục Việt Nam trong chặng đường hơn 40 năm sau ngày giải phóng miền
Nam, thống nhất đất nước, dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam, ông không
nhìn thấy được những thành quả của nền giáo dục nước nhà. Thưa Huỳnh Ngọc Tuấn,
ông nên nhớ: Một nền giáo dục đi từ con số 0 tròn trĩnh, khi tiếng i -tờ vang lên
dưới bom đạn của Mỹ, giở trang sách dưới ánh đèn dầu trong hầm trú ẩn, thầy và
học trò ngồi trong lớp học “bình dân học vụ” mà đầu vẫn phải đội mũ rơm chống mảnh
đạn… một nền giáo dục mà lớp lớp thầy - cô giáo, học sinh đã phải gác bút, cầm
súng đánh đuổi quân xâm lược và tay sai nguỵ quân, nguỵ quyền để giữ nước, giữ
giống nòi, để rồi sau chiến tranh giải phóng, nền giáo dục ấy lại vừa hành cái
việc dạy, việc học, vừa tham gia kiến thiết đất nước, khắc phục hậu quả chiến
tranh, và đến hôm nay, dù còn nhiều thiếu sót, lỗ hổng, bất cập nhưng nền giáo
dục ấy cũng đã có rất nhiều thành tựu, được thế giới ghi nhận. Không thể xoá
nhoà đi tất cả, không thể đổi trắng thay đen một cách trơ trẽn đầy dã tâm như cái
cách nhìn đầy thù hận của Huỳnh Ngọc Tuấn. Ông đừng tự tâng bốc cái nền giáo dục
của xã hội miền Nam dưới thời nguỵ quyền VNCH - cái nền giáo dục đã cho ra sản
phẩm lỗi như ông. Xin thưa ông, nếu ông không nhớ (vì ông đã được học trong nền
giáo dục đấy), tôi là hậu bối nhưng mạnh dạn cho ông biết: nền giáo dục ấy chỉ
giành cho một số ít người dân đô thị miền Nam, bọn quý tộc nguỵ quân, nguỵ quyền
được hưởng theo “lợi nhuận” cho việc bán nước, tay sai, hại dân mà Mỹ trả công
đấy. Chứ ở nông thôn, người nghèo khổ được hưởng chăng? Còn những bất cập ư? Nhân
đây, tôi cũng xin trích vài ý kiến của chính những nhà giáo dục dưới chế độ nguỵ
quyền VNCH nói về nền giáo dục miền Nam trong thời nguỵ qyền Sái Gòn (dẫn lại theo Trần Văn Chánh - Nền giáo dục miền Nam 1954 - 1975) cho ông biết: Thượng tọa Thích Đức Nghiệp (Hiệu trưởng Trung
học tư thục Vạn Hạnh): “Nền giáo dục và
chính sách giáo dục hiện tại đã quá lỗi thời… Chỉ là hậu thân của chương trình
giáo dục Pháp suốt gần một thế kỷ mà họ cai trị… Đó là một thứ bã mía mà người
ta bỏ lại, mình đâm đầu ra hít lấy tưởng là ngon, là bổ nhưng rút cuộc toàn là
cặn bã cả”. Ông Trần Ngọc Ninh (Giáo sư Y khoa Đại học Sài Gòn, nguyên Tổng
ủy viên Văn hóa Xã hội kiêm Ủy viên Giáo dục 7.1965 đến 7.1966 của chế độ nguỵ
quyền VNCH): “Trong khoảng đất của giáo
dục, tình hình thực là đen tối: kỷ luật học đường gần như không còn nữa. Học
trò quyết định, thầy giáo cúi đầu. Nghề dạy học đang xuống dốc để trở thành một
nghề buôn, trong đó có cả những gian thương giáo dục như mọi nghề buôn bán
khác. Đến nay lòng tin đã mất hẳn”. Ông GS Nguyễn Chung Tú đã đưa ra kết
luận bằng cách trích dẫn lời nhận định của chính ông Tổng trưởng Quốc gia Giáo
dục của nền giáo dục nguỵ quyền VNCH Bùi Tường Huân: “Tình trạng giáo dục quả thật là bi đát! Không có chính sách rõ rệt, hệ
thống lạc hậu, chương trình ôm đồm vá víu, cơ sở thiếu thốn…/ Thêm vào đó, thái
độ tắc trách, buông xuôi của một số giáo chức, lòng nghi ngờ thiếu tin tưởng
cùng tinh thần khoa cử của một số sinh viên, học sinh/ Đấy chẳng qua chỉ là hậu
quả tất nhiên của một chế độ bất công”. Còn một ông dân biểu quốc hội của
nguỵ quyền VNCH thời đó đã cực lực mạt sát, phê phán không tiếc lời về học
đường như sau: “Học đường hỗn độn đảo lộn
thê thảm vô kỷ luật không còn tôn ti trật tự. Học trò thì du đãng, du côn, xấc
láo. Cha mẹ chửi thầy, đánh thầy, học sinh bãi khóa, bãi thi, xuống đường hoan
hô đả đảo sa đọa bi quan. Học sinh khinh bỉ nhục mạ vì tư cách nô lệ bợ đỡ
người trên đàn áp kẻ dưới, bán đề thi ăn tiền, chạy chọt thi cử. Giáo dục trở
thành một nghề buôn, đàn anh là các tay đầu cơ gian thương. Học sinh không tin
tưởng gì nữa thì chúng ta dạy cái gì đây. Tóm lại nền giáo dục đã hoàn toàn
thất bại và đang đi dần đến chỗ phá sản”…
Ấy
thế mà, cũng trong bài “Khai dân trí về giáo dục”, Huỳnh Ngọc Tuấn vẫn kỳ vọng
hậu bối, con cháu nguỵ quân, nguỵ quyền VNCH sẽ về phục dựng lại cái thây ma đã
chết. Huỳnh Ngọc Tuấn viết: “Chúng ta vẫn
còn hơn 300 ngàn chuyên gia đang sống và làm việc tại Mỹ, Úc, Canada, Pháp, Đức,
Nhật… họ là con cháu của những thuyền nhân tỵ nạn, là con cháu của các sĩ quan,
chính trị gia Việt Nam cộng hoà tỵ nạn cộng sản. Hy vọng những hiền tài trở về
xây dựng đất nước trong thời hậu cộng sản”. Đúng là một ông già lẩm cẩm, mơ
ngủ trong quan tài, đến chết rồi cũng cố giữ cái cục tức, uất hận mùa quáng trong
cổ họng. Ông nên nhìn thấy một thực tế phũ phàng: những người chống cộng, đòi phục
dựng nguỵ quân, nguỵ quyền VNCH ở hải ngoại bây giờ toàn những ông già móm miệng,
rụng hết răng bước ra từ cái nguỵ quân, nguỵ quyền mà trong người vẫn uất ức bị
thằng Mỹ bỏ rơi và vẫn phải nhắm mắt đu càng, bám váy chạy theo tây, chứ đâu có
bao nhiêu người trẻ là con em nguỵ quân, nguỵ quyền VNCH như ông nói. Có lẽ lớp
con cháu nguỵ quân, nguỵ quyền này có cái học lớn hơn ông, cái trí sáng hơn ông
và đồng bọn của ông, họ đủ nhận thức và bản lĩnh để chấp nhận những cái sai, cái
tội mà cha ông họ gây ra trên đất nước Việt Nam. Biết sai và biết vượt qua hận
thù của thế hệ trước để sống đàng hoàng, chững chạc âu cũng là bản lĩnh.
Tái bút với Huỳnh Ngọc Tuấn:
Nếu ông không dạy con cái của ông về cái hận thù mù quáng của ông thì cũng có lẽ
ít nhất trong gia đình ông cũng có vài chuyên gia, trí thức có ích cho xã hội đấy.
Nhưng còn đâu hy vọng này, vì chính ông đã bức tử, cầm tù bản thân ông, con cái
ông cháu của ông và họ lại tiếp tục lầm đường, lạc lối như ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn! Nếu bạn quan tâm vấn đề nêu ra, hãy để lại bình luận. Mỗi nhận xét của bạn dù đồng thuận hay không cũng sẽ góp phần cho trang này ngày được hoàn thiện hơn