Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

NGỤY QUÂN, NGỤY QUYỀN - DÙ RÊU PHONG PHỦ KÍN THÌ DANH XƯNG ẤY CŨNG KHÔNG THỂ THAY ĐỔI!


Bài 1: NHÀ SỬ HỌC NHƯNG THIẾU TRUNG THỰC LÀ BẤT NHÂN

Lê Thanh Minh

Trong những này qua, trên mạng xã hội đã có nhiều bài viết phản đối bài nói chuyện của ông giáo sư sử học Nguyễn Mạnh Hà khi ông ta thông tin về bộ quốc sử. Tôi đã xem đi, xem lại hai lần cái clip đó, cố gắng tìm ra cái lý thuyết phục trong bài nói của ông ta nhưng không thể. Tôi cũng nhận thấy, họ - những người làm bộ sử Việt Nam 15 tập và bộ quốc sử giống nhau ở cách quảng cáo cho sản phẩm trước khi nó ra đời, chỉ khác lần này là họ thực hiện chiến thuật mưa dầm, nhỏ lẻ qua các bài trả lời phỏng vấn và nói chuyện với truyền thông bằng tư cách không chính danh (như chính ông Hà đã nói trong buổi nói chuyện là để trao đổi, chứ không phải đăng báo).




Trong bài nói chuyện của ông Nguyễn Mạnh Hà đã bộc lộ rất nhiều điều vô lý của một nhà sử học cần có. Tôi sẽ làm rõ từng vấn đề này. Trước hết, ở bài này, tôi chỉ nói đến tính trung thực của ông ta và những người như ông ta. Tôi khẳng định, ông ta không trung thực. Mà nhà sử không trung thực thì ngòi bút cũng sẽ bị bẻ cong.

Thứ nhất, vào đầu bài, giữa bài, và cuối bài, ông Hà đã nhắc đi, nhắc lại rất nhiều lần là Hội đồng khoa học biên soạn và thành viên Hội đồng quán triệt tính toàn diện, khách quan, trung thực khi biên soạn bộ quốc sử theo chủ ý của cố giáo sư Phan Huy Lê. Há phải chăng, mọi sai lầm của ông ta và đồng nghiệp sau này trong bộ quốc sử nếu bị dư luận lên án đều có thể đổ lên đầu ông Lê? Tại sao bản thân ông ta và đồng nghiệp tự khoe mình là nhà khoa học sao lại không dám chứng minh tính khoa học, chân lý của những vấn đề do mình viết ra, trong đó có việc đổi cách gọi của VNCH? Phải chăng ông ta nhìn trước được hậu quả nên chọn cách đổ vấy cho ông Lê (khi ông Lê đã quá cố) để trốn trách nhiệm trong tương lai? Vậy tính trung thực của ông Nguyễn Mạnh Hà ở đâu?

Thứ hai, khi có người hỏi về ông Phan Huy Quát, thì ông Nguyễn Mạnh Hà lại trả lời rằng: Ông Phan Huy Quát là thủ tướng của VNCH trong một thời gian rất ngắn, là người thân, người họ hàng của Giáo sư Phan Huy Lê, không phải là anh em, chỉ là họ hàng thôi (ông ta chắc lại hai lần). Cái này thì một nhà sử học như ông không thể nói bừa, nói ẩu, nói sai được như thế. Phan Huy Lê là em trai cùng cha khác mẹ với Phan Huy Quát (thân sinh ra ông Quát và ông Lê là Phan Huy Tùng, Lang trung Bộ Hình triều Nguyễn. Sự thật sáng hơn cả mặt trời vậy mà ông dám đổi trắng thay đen rằng họ là “họ hàng thôi”. Tính trung thực của một nhà viết sử như ông sao rẻ rúng vậy?

Thứ ba, ông Nguyễn Mạnh Hà lại khẳng định: trong bộ quốc sử sẽ thay đổi danh xưng ngụy quân, ngụy quyền, nhưng khi trích câu nói của Bác Hồ hay văn kiện lịch sử Đảng vào trong bộ quốc sử về vấn đề này thì vẫn giữ nguyên tên gọi ngụy quân, ngụy quyền. Lạ nhỉ? Bộ quốc sử và lịch sử Đảng nếu nói đến tính chất thì cái nào bao trùm? Cái nào thể hiện danh dự quốc gia như ông nói? Lịch sử Đảng cũng là một phần lịch sử của đất nước, các ông dám thay đổi lịch sử trong bộ quốc sử nhưng lại không dám đề xuất sửa đổi trong lịch sử Đảng? Ông đang bảo vệ lịch sử hay đang cố tình xúc phạm Đảng và Bác Hồ? Tính trung thực của ông đâu?

Thứ tư, Lịch sử cần sự thật, vì lịch sử là bài học của hiện tại và tương lai. Nhưng ông Hà lại nói, trước 1975 gọi ngụy quân, ngụy quyền là đúng, còn từ sau 1975 đến nay thì không thể gọi như thế. Ông phải nhớ, ở giai đoạn lịch sử nào cũng, tầng lớp lãnh đạo, kể cả Đảng cộng sản Việt Nam cũng có những bước đi sai lầm nhất định, ví dụ như trong cải cách ruộng đất năm 1954. Vấn đề này cả Bác Hồ và Bộ Chính trị lúc bấy giời đã từng thừa nhận những sai lầm trong triển khai thực hiện chủ trương. Biết nhận ra sai lầm để sửa đổi là tính trung thực của phong cách lãnh đạo, của những người cộng sản chân chính. Bây giờ cũng phải đưa những chi tiết về những sai lầm và cách sửa sai đó vào lịch sử. Tôi đồng tình. Nhưng ngược lại các ông lại biến cái tội ác của chế độ ngụy quân, ngụy quyền thành công trạng khi ông Hà nói: Không nên dùng từ ngụy, từ “bù nhìn”, từ “tay sai”, mà gọi là “chính quyền”. Đây được gọi là tính trung thực sao? Tôi hỏi ông Nguyễn Mạnh Hà, vì theo lời kêu gọi “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào” của Bác Hồ nên ông đã có mặt trong đoàn quân ấy để giải phóng miền Nam, bây giờ ông lại nói không thể gọi là ngụy, phải chăng ngày ấy ông đi giải phóng miền Nam là sai lầm, vì nó là một chính quyền chính danh, là một quốc gia? Vậy với góc nhìn khách quan của ông thì đâu là sự thật? Nòng súng của ông trong kháng chiến chống Mỹ - ngụy là sự thật hay ngòi bút của ông bây giờ là sự thật? Nòng súng và ngòi bút trên tay ông ở hai thời điểm lịch sử khác nhau sao một cong - một thẳng? Đâu là nguyên nhân của sự khác nhau? Hay do lương tâm của các vị không thật với lịch sử.

Có một chân lý rất đơn giản: chế độ tay sai, bù nhìn ngụy quân, ngụy quyền trong giai đoạn 1954 - 1975 dù thế hệ hôm nay (cách đó đã hơn 40 năm) hay 400 năm, 4000 năm sau nhìn về nó trong giai đoạn lịch sử đó thì nó vẫn là một chế độ tay sai, bù nhìn, phản quốc. Đó mới là sự thật, mới là trung thực của lịch sử.

Nếu hôm nay gọi ngụy quân, ngụy quyền là chính danh, là một thực thể, thừa nhận nó là một quốc gia thì một thời “xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước” của cha anh phải gọi như thế nào mới đúng, phải chăng chữ “cứu nước”, chữ “giải phóng” nên đổi cách gọi là “xâm lược”?
Còn nữa….