Lời đầu tiên, cho phép tôi gửi tới anh chị em
chống phản động lời xin lỗi chân thành khi tôi lấy tiêu đề bài viết là khẩu hiệu
phục quốc của nguỵ quân, nguỵ quyền, và cũng mong anh chị em đọc hết bài viết để
thông cảm cho tôi việc hôm nay tôi bàn về khẩu hiệu này.
- Khẳng định: Ngày 30 tháng 4 năm 1975, ngày Chiến thắng của cả dân tộc
Việt Nam, ngày non sông, gấm vóc được thu về một mối, ngày đánh dấu chấm hết
cho cuộc xâm lược ban phát tự do, dân chủ của đế quốc Mỹ đối với đất nước ta,
là ngày mà tay sai bán nước nguỵ quân, nguỵ quyền xuống mồ. Ngày 30/4 mãi mãi
là mốc son chối lọi nhất trong lịch sử giữ nước của dân tộc Việt Nam.
- Thế nhưng, gần đây, một số sử gia, nhà văn, nhà ngoại giao lại có cái
cách nhìn khác, ước muốn rất cao cả, đó là xem ngày 30/4 là ngày hoà hợp dân tộc.
Họ còn đưa ra luận điệu, để hoà hợp được thì cần sự chân thành cả hai phía,
không nên phân biệt thắng - thua, tránh miệt thị trong cách gọi, không nên khoét
sâu lòng hận thù dân tộc. Thế là họ khuyên nhân dân Việt Nam không nên gọi “nguỵ
quân, nguỵ quyền”. Ô hay! Khơi dậy hận thù không phải là người cộng sản nhé. Vì
ngay từ khi cuộc chiến bắt đầu, người cộng sản (trực tiếp là Đảng cộng sản Việt
Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh, quân và dân cả nước) xác định đây là cuộc chiến
tranh chống đế quốc Mỹ xâm lược, để giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Tức
là giải phóng miền Nam trong tay kẻ xâm lược Mỹ. Còn nguỵ quân, nguỵ quyền chỉ
là tay sai, những kẻ phản bội. Mỹ cút thì nguỵ tất nhào. Không thể khác được.
Vì lẽ đó, các vị sử gia không thể nhân danh hoà hợp, xoá bỏ hận thù để kêu gọi
bỏ chữ nguỵ quân, nguỵ quyền. Những kẻ từng là nguỵ quân, nguỵ quyền càng không
nên gào lên chữ hoà hợp vì chính các người gây thù, nuôi hận.
Thôi không bàn về giọng điệu xét lại lịch sử của mấy bác có cái nhìn lệnh
lạc, sai trái nữa. Vì với tôi, xét lại lịch sử là trọng tội, ngang tội phản bội
Tổ quốc, vì lịch sử cũng là máu thịt của Tổ quốc, máu thịt của nhân dân. Tôi đi
vào vấn đề chính đây.
- Khi cả nước vui mừng kỷ niệm Ngày 30/4, thì những kẻ từng là nguỵ quân
nguỵ quyền (tôi viết “từng là”, vì nó thuộc quá khứ, không thể khác, còn bây giờ
có còn nguỵ nữa không thì phải xem hành động của các vị thôi) ở trong và ngoài
nước lại xem đó là ngày quốc hận! Họ còn nhồi nhét vào đầu của thế hệ sau (F2,
F3) của nguỵ quân, nguỵ quyền về ngày quốc hận, và khắc sâu vào tâm trí hộ sự hận
thù mù quáng. Để khoét sâu hận thù dân tộc, họ đã trét son phấn lên bộ mặt nhằm
che lấp bản chất bán nước, làm tay sai. Những kẻ từng là nguỵ quân, nguỵ quyền
trong và ngoài nước đang cố làm sống lại khẩu hiệu “TỔ QUỐC - DANH DỰ - TRÁCH
NHIỆM” của VNCH, cái khẩu hiệu một thời được xem là biểu tượng “hết lòng phụng
sự quốc gia” của họ. Nhưng nói thật, khi hỏi ai cắt nghĩa được khẩu hiệu kia
thì khó tìm ra được câu trả lời. Vậy tôi cắt nghĩa cho các người hiểu nhé:
-> TỔ QUỐC: Bỏ qua khái niệm và không nói
đến yếu tố chế độ chính trị, theo tôi Tổ quốc phải bao hàm thống nhất của ít nhất
hai thành tố quan trọng bậc nhất là lãnh thổ và nhân dân gắn bó trên lãnh thổ
đó. Thế nhưng, với nguỵ quân, nguỵ quyền, họ đã bán lãnh thổ, bán đứng nhân dân
của mình, họ làm tay sai cho ngoại bang dày xéo lên lãnh thổ đất nước, băm vào
da thị của Tổ quốc những vết chém ngang lưng, đào xới thân thể Tổ quốc bằng bom
đạn của kẻ thù; họ làm hoa tiêu để nòng súng ngoại ban bắn thẳng vào nhân dân
mình; chính họ lê máy chém giết hại đồng bào mình. Vậy cứ hỏi nguỵ quân, nguỵ
quyền VNCH có Tổ quốc không? Tuyệt nhiên các người KHÔNG CÓ TỔ QUỐC.
-> DANH DỰ: Tôi hiểu đơn giản thôi, đó là
niềm hạnh phúc, vinh dự, niềm kiêu hãnh của cá nhân khi được phụng sự Tổ quốc, phụng sự nhân dân. Nhưng
các người đã chà đạp lên chính Tổ quốc Việt Nam, chà đạp lên chính niềm kiêu hãnh của mình. Các người không có Tổ quốc (như
đã chứng minh ở trên) thì chẳng có niềm vinh dự nào, cái danh dự nào tồn tại. Và cái danh dự của
các người là nguỵ biện, HƯ ẢO. Hơn nữa chính các người đã chọn sống nhục hơn chết vinh, các người đã tự biến mình thành đạo
quân ô nhục nhất thế giới khi phải đu càng, làm kiếp vong nô thì đó phải gọi là
NỖI NHỤC chứ danh dự cái nỗi gì?
-> TRÁCH NHIỆM: Chính là trách nhiệm với Tổ
quốc, với nhân dân, với xã hội, với gia đình, với người thân và với bản thân
mình. Làm chim thì phải hót, làm lá thì phải xanh, làm người thì phải gánh vác trách nhiệm. Trách nhiệm của bản thân đối với Tổ quốc, với nhân dân, với chính bản
thân phải được thể hiện bằng những việc làm chính nghĩa, lẽ phải, hợp đạo lý và có lợi cho Tổ
quốc, cho nhân dân mình. Nhưng hãy bình tĩnh xem lại đi. Các người đã làm giì
cho Tổ quốc, đất nước này? Những việc làm của nguỵ quân, nguỵ quyền các người đều
phản trắc, bất nghĩa, hung tàn, đất không dung, trời không tha. Thử hỏi TRÁCH
NHIỆM của các người có không?
- Kết luận: Từ nay đổi khẩu hiệu “TỔ QUỐC - DANH DỰ - TRÁCH NHIỆM” thành “VÔ TỔ QUỐC - NỖI NHỤC - VÔ TRÁCH NHIỆM”.
Em hết ý kiến!
LÊ MINH