Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

XIN ĐỪNG XÉT LẠI TIẾNG SÚNG NĂM XƯA


Em sinh ra, đất nước liền một dải
Khi cha em vừa bước ra khỏi cuộc chiến
Màu thuốc súng còn vương trên tấm áo
Khói chiến trường nhuốm màu tóc pha sương
Trên khuôn mặt vẫn còn vết cắt của gai rừng
Trái tim rỉ máu, đồng đội nơi chiến trường cô quạnh

Cha tôi và đồng đội, một thuở sức trai
Cứ thế xông lên, đầu không ngoảnh lại
Bởi phía trước là quân thù, là ngày chiến thắng
Và phía sau, bóng mẹ, dáng bà
Là trẻ thơ quằn quại trước nòng súng sói lang
Là quê hương bị dày xéo dưới gót quân xâm lược

Sau ngày đất nước thống nhất
Cha vẫn lặng thầm, lầm lũi
Kế mưu sinh, nuôi con khôn lớn
Mỗi chiều, khi mặt trời buông xuống
Tựa cửa trông xa, ánh mắt cha vời vợi
Mẹ biết cha nhớ thương đồng đội
Dẫu hoà bình, vẫn ôm súng nằm sương!

Mỗi lần con hỏi cha về những ngày chiến trường
Ánh mắt cha rực lên như có lửa
Cha mỉm cười, và bắt đầu câu chuyện nhỏ
Kể con nghe về những ngày gian khó
Thế hệ cha, trong tâm chưa một lần gợn sóng
Dù lửa cháy, bom gầm, đạn ít qua tai
……
Cha tôi và thế hệ cha tôi
Đã sống những ngày như thế
Đã trở thành quá khứ và một phần của lịch sử
Bằng chính máu, xương, tất cả những gì họ có
Xin đừng vô ơn, xét lại tiếng súng ngày hôm qua.

Một lẽ giản đơn ai ai cũng hiểu
Nòng súng trong tay cha tôi và đồng đội
Mỗi khi dương lên, làn đạn găm thẳng vào quân thù
Nếu xét lại, nòng súng ấy sẽ quay về đâu?

Quay về phía tôi?????

LÊ MINH





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn! Nếu bạn quan tâm vấn đề nêu ra, hãy để lại bình luận. Mỗi nhận xét của bạn dù đồng thuận hay không cũng sẽ góp phần cho trang này ngày được hoàn thiện hơn