Nắng 47 - Vừa qua, để vuốt đuôi đám tàn dư phản
quốc VNCH ở hải ngoại, Blog của Huỳnh Thục Vy đăng bài “Tản mạn về cờ vàng”. Trong
bài viết em nói là em may áo dài, áo khoác có in hình cờ vàng ba sọc đỏ là để
bán. Bán để kiếm lợi nhuận, đồng thời, em cũng khẳng định, một người bảo vệ
nhân quyền và hoạt động xã hội dân sự như em, lợi nhuận không phải là mục tiêu
duy nhất, việc em nhắm đến không chỉ một, mà là hai, ba muc tiêu.
Việc buôn bán cái gì là quyền của mỗi công dân,
miễn sao không trái với pháp luật. Nhưng mục đích thông qua việc bán áo (không
chỉ kiếm lợi nhuận) và thái độ thể hiện trong bài viết của Huỳnh Thục Vy thì không
thể chấp nhận được. Từ bài viết có thể thấy Huỳnh Thục Vy đang cố tình lừa dối người
khác và đang cố tình xuyên tạc lịch sử của dân tộc Việt Nam.
Em bán áo và khẳng định việc làm đó nhắm đến
nhiều mục tiêu. Nhưng thực chất, với em ai cũng nhận ra, mục đích duy nhất là
kiếm tiền bất kể thủ đoạn xấu xa. Bán áo để kiếm tiền. Áo có gắn hình cờ vàng ba
sọc đỏ cũng chỉ để kiếm tiền tiêu xài mà thôi. Em cứ nghĩ viết vài dòng tỏ rõ
thái độ chống cộng sản, ca ngợi VNCH thì những kẻ phản bội đất nước đang ở bên
ngoài gửi về vài đồng cho em tiêu. Cách làm đó là tráo trở, láo toét, lừa người
mua áo, lừa lọc cả những kẻ thỉnh thoảng gửi vài đồng lẻ bẩn thỉu từ nước ngoài
về cho em tiêu đấy.
Em bám víu lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ - biểu tượng của chia rẽ và đầu hàng - là
em đang cố tình đào sâu thêm hố ngăn cách giữa người Việt là chúng ta, em sẽ mang
trọng tội với tổ tiên, những người đã lập quốc, kiến quốc và chiến đấu vô cùng
gian khổ để bảo toàn bờ cõi, bảo tồn nòi giống… Em nên biết rằng, Lá cờ là biểu
tượng, là niềm tự hào của mỗi quốc gia, là dấu hiệu tập hợp của quốc gia, để
cho người quốc gia này khỏi đi lạc vào quốc gia khác. VNCH trong lịch sử tồn tại
đã bao giờ được xem là một quốc gia đâu em! Nhân dân Việt Nam, nhất là người
dân miền Nam ta không lầm tưởng như em nghĩ, không cần em tuyên truyền cho họ
biết lá vờ vàng ba sọc đỏ. Bởi họ biết lá cờ đó từ khi em chưa cất tiếng chào đời.
Em có biết tại sao họ không không muốn nhớ, không muốn biết đến lá cờ vàng ba sọc
đỏ trong đời sống của họ không? Vì dân ta hiểu rằng: Quẳng áo giữa trận đấu, trở
cờ giữa trận tuyến là những hành động bị coi là phản phúc. Thậm chí một khi trận
đấu đã kết thúc, trận tuyến
đã im hơi… thì chỉ lá cờ chiến thắng trên tinh thần chính nghĩa được tồn tại,
được phất lên. Còn lá cờ kia đã rách nát (rách đến vô phương cứu chữa, và đã trở
thành “cờ hàng”) thì đã làm tiêu tan niềm tin của người dân miền Nam, và
không xứng đáng để được phất lên; lá cờ biểu tượng của đau khổ, ác ôn, bất nghĩa,
bất nhân kia càng không xứng để họ nhớ đến đâu. Ngày xưa người dân miền Nam đã
không cần thì hôm nay cũng không cần và sau này cũng chẳng cần đâu em. Hơn nữa,
truyền thống của nhân dân ta không có thói quen phản phúc, bất nghĩa, ăn ở hai
lòng như em và những nhà gắn mác “bảo vệ nhân quyền, hoạt động dân sự”, xin được
vài chén cơm do bên ngoài bố thí để rồi bán rẻ lương tâm, phản bội lại quê hương,
dân tộc của mình.
Hơn nữa, em cho rằng việc em làm là tự do,
dân chủ, nhưng chính em đang làm mất tự do, quyền dân chủ của mình. Em đi theo
bên ngoài, dựa vào bên ngoài, theo sự chỉ đạo của bên ngoài để làm điều xằng bậy,
có hại cho nước, cho dân của mình thì em đâu còn được “tự do”, “dân chủ” gì nữa, kể cả tư tưởng, lương
tâm và hành động của em? Thật tội nghiệp cho em! Và em cũng đã biết điều rất đơn
giản này: Dù em sống ở bên Tây thì pháp luật của họ cũng không cho em cái quyền
chửi bậy, chửi bạ đâu em; em cũng không tìm được tự do như ở bên ta đâu em.
Vì mục đích riêng của em là kiếm đồng tiền bất
chính, em hùa theo phong trào dân chủ dởm, nhân quyền dởm để phản nước, hại dân.
Em không biết rõ về lịch sử nhưng em vẫn tráo trở, hùng hồn phán xử lịch sử. Em
phải hiểu: Muốn tìm hiểu quá khứ để định hướng tương lai, chúng ta cầm can đảm
mổ xẻ lịch sử một cách khách quan, thậm chí đưa lịch sử lên bàn cân để đo, để hiểu
đúng lịch sử. Vì lịch sử rất công bằng.
Em ca ngợi VNCH, em đau xót cho số phận những
người lính VNCH, em gào thét chế độ cộng sản bằng cách xuyên tạc lịch sử, em
nói rằng chế độ cộng sản là công an và nhà tù, là độc tài, độc trị…; em còn nói
“chưa thể quên một miền Nam tan hoang sau năm 1975 và lòng người miền Nam còn rỉ
máu cho đến nay”. Điều này thể hiện em dốt. Em nên nhớ, miền Nam tan hoang sau
1975 không phải vì cuộc chiến tranh giải phóng do cộng sản khởi xướng đâu, mà
vì VNCH cầu xin, đưa quân ngoại bang, chư hầu về dày xéo dân tộc này và chính họ
- VNCH đã dày xéo đất nước mình đó thôi. Em khơi lại nỗi đau 1975 chỉ càng làm
cho những người lính VNCH còn sống càng thêm nhục nhã mà thôi. Họ không muốn em
ca ngợi hay xót thương cho họ để phục vụ mục đích đắp đầy dạ dày của em bằng những
đồng tiền do bọn phản động bên ngoài bố thí cho em đâu. Bởi vì họ hiểu thực tế
như lời một người ở hải ngoại từng nói: “VNCH
trước đây chẳng có gì nhiều để nói đến. Mỹ bảo đánh thì đánh, bảo giết thì giết,
bảo hoà thì hoà, bảo đi thì ngoan ngoãn đưa vợ con đi. Tử thủ là công việc của
tốt đen tốt đỏ! Và khối người Việt tự xưng là “quốc gia” ở hải ngoại ngày nay
(hậu thân của VNCH) là “một quốc gia” không có đất, không chính phủ, không ngân
sách, không quân đội, không chủ trương đường lối, không lãnh tụ (vì ai cũng giỏi
hơn ai), không có quần chúng và cứ nhìn thấy cộng sản ở đâu là hùng hục húc
vào. Húc bậy, húc bạ rồi húc vào nhau mà lăn đùng ra chết!”
Có chiến tranh thì có
đổ máu. Chiến thắng nào cũng phải trả giá cả thôi. Chiến tranh là li tán và khổ
đau. Nhưng vì chiến thắng của cuộc chiến tranh giải phóng và thông nhất đất nước
mà bao nhiêu người sẵn sàng hi sinh. Người miền Nam, miền Bắc và cả dân tộc này
chấp nhận hi sinh để có được Ngày 30 tháng Tư năm 1975. Vậy nên, lòng người miền
Nam rỉ máu không phải vì Chiến thắng 30 tháng 4 năm 1975 - chiến công lịch sử do
cộng sản và nhân dân Việt Nam, trong đó có công lao to lớn, quyết định của nhân
dân miền Nam lập nên cho đất nước này đâu em, mà do họ đã nhận được đau khổ từ
trước năm 1975, từ chế độ VNCH và kẻ xâm lược. Cũng chính vì vậy nên lòng nhân
dân miền Nam đã quyết, mở đường đón cộng sản vào để cùng với họ chiến đấu, đánh
đổ VNCH. Bởi họ hiểu được nỗi đau do chế độ VNCH đem đến cho họ. Xin nêu lên ví
dụ nhỏ để em biết, dưới thời VNCH có hơn 32.000 tù nhân chính trị, có ai dám tin VNCH là dân chủ, tự do? chế độ VNCH lê
máy chém khắp miền Nam theo luật 10/59 đã giết hại hàng nghìn người, hỏi quyền con người ở đâu? VNCH đã rước
quân đội Hoa Kỳ vào gây hoạ cho đất nước, mang khổ đau cho nhân dân miền
Nam, chính quân đội Hoa Kỳ đã tiến hành hơn 320 cuộc thảm sát ở miền Nam, chứ
chưa tính đến quân đội các nước chư hầu khác (theo
cuốn tài liệu The Real American War in Vietnam' của tác giả Nick Turse (Nhà xuất
bản Metropolitan Books, 2013)). Cuốn tài liệu này cũng khẳng định, "tất
cả các sư đoàn quân hoạt động ở Việt Nam đều dính vào những tội ác tàn bạo".
Máu, nước mắt, tính mạng của nhân dân miền Nam lúc ấy vẫn đang thấm đỏ dưới chân
em đấy; còn nữa, trong 10 năm (từ 1961 đến 1971), VNCH đã cầu viện để quân
đội Hoa Kỳ rải hơn 18,2 triệu gallon chất độc da cam với thành phần chứa dioxin xuống
hơn 10% diện tích đất ở miền Nam Việt Nam,
hàng triệu người, qua nhiều thế hệ được sinh ra mà thân thể không được trọn vẹn
như em hôm nay đâu. Với những hành động ấy của VNCH, thử hỏi sao lòng dân miền Nam không
còn rỉ máu? Nỗi đau ấy có lẽ còn kéo dài mãi với nhiều thế hệ. Tội ác ấy mãi
không thể rửa sạch, không thể biện minh được. Vì tình người, vì lợi ích của đất
nước, nhân dân miền Nam đã bao dung, khép lại quá khứ để xây dựng tương lai. Em
không hiểu được điều đó, em còn lợi dụng lòng dân miền Nam để phục vụ mục đích
đê hèn của mình thì đúng là em đang lừa dối những người dân miền Nam, đang chà đạp
lên quê hương và đang bán rẻ lương tâm của mình.
Chính tư tưởng và hành
động của em và những kẻ đồng loã với em đang làm cho quê hương rỉ máu.
Công dân trẻ miền NamHuỳnh Thục Vy - Em đang bán rẻ lương tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn! Nếu bạn quan tâm vấn đề nêu ra, hãy để lại bình luận. Mỗi nhận xét của bạn dù đồng thuận hay không cũng sẽ góp phần cho trang này ngày được hoàn thiện hơn