Thứ Hai, 5 tháng 8, 2019

VIỆT NAM ĐẤT NƯỚC TÔI NHƯ THẾ


Thưa các bạn nhân dân Trung Quốc và nhân loại tiến bộ!

Mỗi quốc gia, dân tộc trên thế giới đều bình đẳng và phải được tôn trọng như nhau cả về chủ quyền quốc gia, văn hóa, lịch sử. Dân tộc Việt Nam tôi dù là nước nhỏ nhưng không nhỏ về độc lập, chủ quyền, ý thức dân tộc, khả năng bảo vệ Tổ quốc mình và trách nhiệm với bạn bè, với nhân loại.

Chúng tôi tự hào với chính các bạn Trung quốc và thế giới tiến bộ rằng: Chúng tôi là một đất nước có bề dày lịch sử hào hùng với nền văn hóa hơn 4.000 năm, với lòng yêu nước luôn cao vời vợi, với ý chí độc lập, tự do của không thua bất cứ đất nước nào trên thế giới.

Chúng tôi có quyền tự hào với các bạn rằng: Chúng tôi là nước nhỏ nhưng bản lĩnh và năng lực giữ nước chưa bao giờ vơi cạn. Chúng tôi đã vượt qua hơn 1000 năm xâm lược và luôn dánh bại mọi cuộc xâm lăng của Trung Quốc; đánh bại hai đế chế thực dân, đế quốc rất to là Pháp, Mỹ sau gần 150 năm bị đô hộ, xâm lược. Và trong chiều dài lịch sử ấy còn đánh bại rất nhiều thế lực phản động lân bang xâm lược khác. Các bạn hãy luôn nhớ điều đó.

Chúng tôi có quyền tự hào rằng: Sau mỗi cuộc chiến tranh giữ nước, chống xâm lược thì chúng tôi đủ bao dung để vượt lên hận thù, để làm bạn, là bạn rất chí tình, chí nghĩa của láng giềng và các nước đã xâm lược chúng tôi. Bởi Việt Nam tôi không cực đoan, không hiếu chiến mà rất nhân văn và yêu chuộng hòa bình.

Chúng tôi luôn tự hào với nhân dân TQ và nhân loại rằng: Khi đất nước chúng tôi vượt khó thì chúng tôi được bạn bè quốc tế ủng hộ. Vì tính chính nghĩa và cách ứng xử rất quân tử của chúng tôi qua hàng nghìn năm lịch sử chưa bao giờ thay đổi.

Trong thời đại này, quá trình tồn tại của mình, chúng tôi - Nhân dân Việt Nam luôn khắc cốt ghi tâm mấy điều đơn giản: 4 nhớ, 4 không quên, 4 giữ. Các bạn TQ và các nước khác nghe cho rõ:

🇻🇳 4 nhớ:
- Luôn ghi nhớ trong tâm khảm mình rằng VN là một nước XHCN, TQ cũng là nước XHCN. Đây là lựa chọn, là con đường duy nhất đúng của nhân dân VN. Các bạn phải tuyệt đối tôn trọng lựa chọn của chúng tôi!
- Luôn ghi nhớ TQ và các nước tiến bộ đã từng hỗ trợ, giúp đỡ Việt Nam trong chiến tranh giải phóng dân tộc. Chúng tôi luôn nhớ bởi VN không bao giờ vong ơn, bội nghĩa!
- Luôn nhớ: VN và TQ, Lào, CPC là láng giềng. Chúng tôi luôn phấn đấu để giữ hòa khí, xây dựng mối quan hệ láng giềng tốt đẹp, tôn trọng lẫn nhau!
- Luôn nhớ: VN yêu chuộng hòa bình, hòa hiếu nhưng chủ quyền quốc gia là thiêng liêng bất khả xâm phạm!

🇻🇳 4 Không quên:
- Không bao giờ quên: TQ, Mỹ, Pháp và một số thế lực khác từng xâm lược VN.
- Không bao giờ quên: Các nước lớn đã từng bán đứng VN, trao đổi lợi ích trên lưng VN.
- Không bao giờ quên: Hoàng Sa, Trường Sa là của VN, 10 hay 1000 năm cũng ko quên. Có thời cơ và đủ lực thì chúng tôi quyết lấy lại những gì thuộc về chúng tôi.
- TQ từng xâm chiếm Hoàng sa, từng ủng hộ ponpot đánh VN, từng chiếm Gạc Ma năm 1988 và từng gây ra chiến tranh biên giới 1979.

🇻🇳 4 giữ:
- Quyết giữ cho bằng được chế độ XHCN.
- Quyết giữ cho bằng được độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ đất nước.
- Cố gắng giữ môi trường hòa bình, ổn định của đất nước, đóng góp vào hòa bình, ổn định của khu vực, thế giới.
- Cố gắng giữ mối quan hệ tốt đẹp với các nước láng giềng TQ, Lào, CPC.

Việt Nam tôi thế đó, sống yêu nước, yêu hòa bình, chánh - tà phân minh, ơn nghĩa rõ ràng và luôn là nước có trách nhiệm với bạn bè. Các bạn TQ và các nước hãy hiểu và phải hiểu chúng tôi!

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2019

VIỆT NAM KHÔNG CẦN ĐA ĐẢNG


👉 Đây là bài viết dài nhưng RẤT HAY của một học giả từng sinh ra, lớn lên ở Miền Nam, dưới chế độ ngụy Sài Gòn. Xin đăng nguyên văn, mong các đồng chí chịu khó tham khảo.
       ----***----
Hoàng Hữu Phước:

Việt Nam không cần đa đảng vì sáu lý do rất đơn giản mà tất cả những người Việt Nam có sở hữu trí tuệ uyên bác và trong tình trạng sức khỏe tâm thần ổn định tốt đều đã hiểu và biết rất rõ như sau:

1) L‎ý do thứ nhất: Lẽ Công Bằng

Tại các nước Âu Mỹ dù có hay không có kinh qua các cuộc chiến tranh nội bộ, xâm lược hay bị xâm lược, khu vực hay toàn cầu, thì mọi tầng lớp nhân dân thuộc mọi phe nhóm hay đảng phái đều có đóng góp công của vào việc xây dựng đất nước, đóng góp xương máu trong tiến hành xâm chiếm nước khác làm giàu cho nước mình, hay đóng góp máu xương chống giặc xâm chiếm nước mình để giữ yên bờ cõi; thế nên ở xứ của họ đương nhiên là các phe nhóm chính trị, các đảng phái chính trị, và các tầng lớp nhân dân có quyền lợi như nhau trong sinh hoạt phe nhóm, đảng phái, mà họ gọi hoa mỹ là “đa đảng” như một nền tảng của “tự do ngôn luận” và “tự do lập đảng”. Tất nhiên, “đa đảng” là để che dấu một sự thật là tất cả các đảng đều chỉ khác nhau ở cái tên còn giống y nhau ở hai điểm (a) phục vụ lợi ích các nhà tài phiệt chủ nhân của đảng cầm quyền và (b) phục vụ lợi ích các nhà tài phiệt chủ nhân của các đảng khác đang nắm quyền ở Thượng Viện và Hạ Viện – nghĩa là nếu giả dụ hoang đường rằng ngay cả khi đảng “Cộng Sản Mỹ” có người “đắc cử” làm Tổng Thống Hoa Kỳ thì người ấy vẫn phải răm rắp thực hiện đầy đủ các cam kết của và tiếp tục các đường lối đối ngoại và thậm chí các cuộc chiến tranh gây ra bởi vị tổng thống tiền nhiệm. Tương tự, đa đảng ở Anh Quốc có nghĩa là bất kỳ đảng nào lãnh đạo chính phủ cũng đều phải tuyệt đối ủng hộ Mỹ, chung vai sát cánh với Mỹ tiến hành chiến tranh tại bất kỳ khu vực nào Mỹ muốn. Thêm vào đó, “đa đảng” tại các quốc gia theo thể chế quân chủ lập hiến chính là trò bát nháo buồn cười khi vẫn tồn tại miên viễn đặc quyền bất khả xâm phạm của các “vua”, các “nữ hoàng”, tức “đảng cấp trên” hay “đảng thượng cấp”, còn các đảng ở quốc hội và “nội các” là … “đảng hạ cấp” mà họ tự an ủi bằng danh xưng hoa mỹ “đa đảng của tự do dân chủ”.

Việt Nam hoàn toàn khác: tất cả các phe nhóm và đảng phái chính trị đều hoặc làm tay sai cho Pháp hay Nhật hay Hoa hay Mỹ, hoặc tự bươn chải chỉ biết dùng nước mắt bạc nhược cố tìm “đường cứu nước” (như Phan Bội Châu khóc lóc với Lương Khải Siêu [2] khi nhờ Lương Khải Siêu giới thiệu với Nhật xin giúp kéo quân sang Việt Nam đánh Pháp, mà không biết mình rất có thể đã “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước voi về dày mả tổ”, mở đường cho sự quan tâm của Quân Phiệt Nhật tàn bạo đánh chiếm và giết chết nhiều triệu người Việt Nam sau này, và phải nhờ Lương Khải Siêu ban phát cho lời khuyên can mới hiểu ra sự nguy hiểm của lời yêu cầu Nhật đem quân đến Việt Nam giúp đánh Pháp), và tất cả đều chống Cộng. Chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam đánh thắng tất cả, tạo dựng nên đất nước Việt Nam thống nhất, nên việc “đòi quyền lợi” hay “đòi quyền tham chính” của tất cả các cá nhân, tất cả các phe nhóm “chính trị” bên ngoài Đảng Cộng Sản Việt Nam là điều không tưởng, vô duyên, khôi hài và bất công, nếu không muốn nói là hành vi bất lương của kẻ cướp muốn thụ hưởng quyền lực chính trị trong khi đã không có bất kỳ công sức đóng góp nào cho Đảng Cộng Sản Việt Nam, ngoài sự chống phá ngay từ bản chất.

Người Việt Nam yêu sự công bằng nên không ai chấp nhận đa đảng. Bất kỳ ai nói nhặng lên về đa đảng đích thị là phường gian manh muốn ngồi mát ăn bát vàng, hoặc phường Việt gian tay sai Hoa-Mỹ, và do đó không thuộc cộng đồng người dân Việt chân chính.

2) Lý do thứ nhì: Yêu Cầu Cao Và Chuyên Nghiệp Của Trị Nước
- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về chính trị.

- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về quân sự.

- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về ngoại giao.

- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về kinh tế.

- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về tạo uy danh lớn, uy tín cao, uy thế mạnh trên trường quốc tế.

Do đó, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã bảo vệ đất nước thành công, đã xây dựng đất nước thành công, và tất cả những điều này có nghĩa rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam có kinh nghiệm thực tế về trị quốc.

Nhân dân Việt Nam không bao giờ cho phép Đảng Cộng Sản Việt Nam đặt sinh hoạt chính trị sống còn của đất nước Việt Nam vào tay những kẻ vô danh tiểu tốt chỉ có hai thứ lận lưng là (a) tấm bằng thạc sĩ hay tiến sĩ của đại học Mỹ và (b) tiền tài trợ của Mỹ và những nước tương cận mưu toan xóa sổ Đảng Cộng Sản Việt Nam để ăn cướp thành quả cách mạng mà chỉ riêng Đảng Cộng Sản Việt Nam tạo dựng nên.

3) L‎ý do thứ ba: Kinh Nghiệm Thực Tế Và Sâu Sắc Của Người Việt Đối Với Những Kẻ Đặt Vấn Đề Đa Đảng

Tất cả những kẻ đặt vấn đề đa đảng đều nhận tiền của các thế lực chống cộng, từ đó dễ dàng suy ra rằng đòi hỏi đa đảng chỉ nhằm một mục đích duy nhất là tiêu diệt cộng sản để chỉ còn một đảng duy nhất của riêng chúng, chứ không phải để cùng Đảng Cộng Sản hữu hảo sinh hoạt chính trị “tự do” như ở các nước khác. Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ không xứng đáng lãnh đạo đất nước Việt Nam nếu để bản thân Đảng bị tiêu diệt vì luận điệu đa đảng ngây ngô trẻ nít ấy.

Điều nói thêm tuy không cần thiết do đã là sự thật quá rõ ràng là tất cả những người đã và đang kêu gào đòi đa đảng đều là phường bất tài vô dụng, vô danh tiểu tốt, vô hạnh, và vô lại. Không một ai trong nhóm người đòi đa đảng có thể cho ra một cái tên cụ thể nào của một con người cụ thể nào trong toàn thế giới chống cộng có uy danh hiển hách cùng kỳ tích trong và kinh nghiệm về trị quốc để có thể “tham chính” tại Việt Nam.

4) Lý do thứ tư: Kinh Nghiệm Thực Tế Và Sâu Sắc Của Người Việt Đối Với Đa Đảng

Người dân Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã có kinh nghiệm rằng Đảng Cộng Sản ở Miền Bắc đã lãnh đạo cách mạng thành công, chiến thắng xâm lược, xây dựng đất nước, và thống nhất đất nước trong vẻ vang.

Người dân Việt Nam Cộng Hòa đã có kinh nghiệm rằng Miền Nam đã chưa hề có chế độ đa đảng  mà chỉ có vài phe nhóm linh tinh hay nói đúng hơn là chế độ đa đảng với chữ “đảng” là “băng đảng”. Sau nhiều năm làm tổng thống, Nguyễn Văn Thiệu cho rằng nhất thiết phải có một đảng chính trị để hòng có được uy danh một tổ chức có cương lĩnh hẳn hoi hầu sánh được với Đảng Cộng Sản Việt Nam nên đã khẩn cấp tổ chức nên cái gọi là Đảng Dân Chủ, với cờ vàng sao đỏ (đối chọi với cờ đỏ sao vàng) do Nguyễn Văn Thiệu làm đảng trưởng (đối chọi với chủ tịch đảng Hồ Chí Minh) trong lễ ra mắt ồn ào rợp cờ xí năm 1973 tại tòa nhà sát bên nơi nay là trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Quận Bình Thạnh. Kỳ dư chỉ là những “liên danh tranh cử” của các tên tài phiệt, nhân sĩ “xôi thịt”,  trí thức nửa vời, tu sĩ hổ mang, tay sai Mỹ, bất tài về kinh tế, bất lực về quân sự, dẫn đến sự thất bại nhục nhã khi các tổng thống nối đuôi nhau khóc lóc trên đài truyền hình quốc gia, run rẩy giàn giụa nước mắt thề tử thủ trước khi ôm vàng trốn chạy, còn quân đội vứt bỏ cả quân trang quân dụng và quân phục tháo chạy tán loạn.

Người dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam biết rất rõ rằng “tự do đa đảng” kiểu Mỹ áp dụng ở Đông Nam Á hoàn toàn là “độc-đảng-có-sự-ủng-hộ-của-Mỹ” như vết xe đổ của Philippines, Indonesia, v.v.; đồng thời, “tự do dân chủ” dưới sự bảo trợ của Mỹ luôn đồng nghĩa với độc tài gia đình trị tàn bạo và phản dân chủ như phiên bản các “đồng minh” khủng khiếp của Mỹ mà cụ thể là các tên tổng thống “độc đảng độc tài” như Ferdinand Marcos (Philippines), Suharto (Indonesia), Park Chung-hee (Hàn Quốc), Ngô Đình Diệm (Việt Nam Cộng Hòa), Nguyễn Văn Thiệu (Việt Nam Cộng Hòa), v.v., mà hiện nay là Husni Mubarak (Ai Cập) đã cai trị cùng kiểu và bị lật đổ cùng với sự dấy lên của phong trào chống Mỹ và/hoặc chủ nghĩa cực đoan gây bất ổn triền miên trên toàn thế giới.

Do đó, người dân Việt Nam chân chính, biết tự trọng, có tính hào hùng dân tộc, và hiểu biết sâu sắc về chính trị sẽ không bao giờ đặt vấn đề về đa đảng hay có nhu cầu đối với đa đảng.

Người Việt chân chính và có học thức đều biết rằng Hoa Kỳ và Việt Nam đều độc đảng, với điểm khác nhau duy nhất là đảng ở Việt Nam ở dạng sinh học nhất thể, còn đảng ở Hoa Kỳ là dạng sinh năm sinh ba sinh mười giống nhau như đúc do tự phân thân kiểu vi trùng để hoạt động giống y nhau bằng những cơ thể khác nhau, phục vụ cho mục đích không khác nhau.

Người Việt chân chính và có học thức đều biết rằng Hoa Kỳ và phe người Việt chống cộng hiểu rất rõ là họ đang sử dụng chiêu bài công kích cộng sản độc đảng chỉ với mong muốn tiêu diệt cộng sản, hình thành một xã hội độc-đảng-không-cộng-sản mà thôi, như những cuộc tiêu diệt cộng sản và chụp mũ cộng sản lên đầu phe đối lập đã luôn xảy ra dưới thời Suharto, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu cùng những tên tương cận khắp thế giới.

Người Việt chân chính và có học thức muốn đất nước được lãnh đạo bởi một đảng chính trị có thực tài để không phải chứng kiến trò hề tranh cử như ở Mỹ và sự rối loạn chính trị như ở Thái Lan. Đảng phái chính trị ở Việt Nam Cộng Hòa hoặc hữu danh vô thực, hoặc bất tài vô dụng, nên không bao giờ là mong muốn có tồn tại của người dân. Đảng phái chính trị “tương lai” mà những tên nhóc con vô danh tiểu tốt điên rồ như Lê Công Định [3] hay Cù Huy Hà Vũ [ 4] hoặc những tên lưu manh mặc áo chùng đen hay cà sa điên loạn muốn thành lập dù bất tài vô dụng về chính trị, ngu dốt về trị quốc, và chà đạp giáo lý đấng Chí Tôn không bao giờ được người dân Việt Nam chân chính yêu nước cho phép hình thành.

5) L‎ý do thứ năm: Người Dân Việt Nam Hài Lòng Với Và An Tâm Dưới Sự Lãnh Đạo Của Đảng Cộng Sản Việt Nam

6) Lý do cuối cùng và là lý do quan trọng nhất: Sự Tồn Tại Của Việt Nam

Mỹ kiêng sợ Trung Quốc đến độ nhiều chục năm qua không bao giờ dám gọi đồng minh Đài Loan là quốc gia. Thái Lan kiêng sợ Trung Quốc. Thế giới kiêng sợ Trung Quốc. Trung Quốc không sợ bất kỳ quân đội nào của thế giới. Trung Quốc chiếm Hoàng Sa đánh tan các chiến hạm Việt Nam Cộng Hòa ngay trước mũi Đệ Thất Hạm Đội hùng hậu của Hoa Kỳ. Trung Quốc chỉ sợ quân đội của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Bọn đòi đa đảng là nhằm xóa sổ Đảng Cộng Sản Việt Nam. Người dân Việt Nam biết rằng xóa sổ Đảng Cộng Sản Việt Nam đồng nghĩa với thủ tiêu tất cả các tướng lĩnh Cộng Sản của quân đội Việt Nam, và làm tan rã quân đội Việt Nam. Người dân Việt Nam biết rằng Trung Quốc không trông mong gì hơn là Việt Nam có đa đảng, vì ngay khi bọn đa đảng xóa sổ được Đảng Cộng Sản Việt Nam, Trung Quốc sẽ xua quân đánh chiếm toàn bờ cõi Việt Nam và chiếm Việt Nam trong vòng 8  giờ làm việc của một ngày làm việc.

Người Việt chống cộng hay rêu rao Đảng Cộng Sản Việt Nam làm tay sai cho “giặc” Trung Quốc  mà không đủ trí tuệ để hiểu rằng chính những hành vi chống Việt Nam của họ mới làm hài lòng mấy anh “giặc” ấy.

Hoa Kỳ thiếu ánh sáng trí tuệ nếu tài trợ dưỡng nuôi các phe nhóm chống Việt Nam Cộng Sản, vì chỉ có quân đội của Đảng Cộng Sản Việt Nam mới có thể ngăn chặn sự bành trướng của Trung Quốc xuống vùng Đông Nam Á, không cho Trung Quốc uy hiếp Châu Úc, không cho Trung Quốc đặt dấu chấm hết cho sự ngự trị tung hoành của các hạm đội Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương.

Cộng sản không bao giờ có thể bị tiêu diệt; do đó, sự trỗi dậy của đa đảng đồng nghĩa với nội chiến, tàn phá đất nước, tàn diệt dân tộc, và tạo điều kiện cho Trung Quốc xóa sổ Việt Nam.

Ngoài sáu lý do đơn giản cực kỳ bình dân dễ hiểu và dễ nhớ trên còn có vô số các lý do khác, chẳng hạn (a) thế giới đang đánh giá cao về sự ổn định chính trị (do độc đảng đem lại) ở Việt Nam, nên Việt Nam dứt khoát kiên trì độc đảng để không làm thất vọng các nhà đầu tư quốc tế; (b) thế giới tư bản biến loạn với sự suy thoái kinh tế toàn cầu và các chủ thuyết của Karl Marx được Châu Âu quan tâm tái nghiên cứu tìm cách cứu thân trong khi Việt Nam đã nhuần nhuyễn áp dụng sáng tạo nên không lý do gì phải đi theo con đường đa đảng vô hiệu và thất bại của Âu Mỹ; hay (c) ngay cả Chính Phủ Hoa Kỳ cũng phải nhìn nhận vai trò quan trọng chiến lược của Việt Nam, đất nước độc đảng, trong an ninh khu vực và quốc tế, v.v.

Lời kết luận sẽ rất đơn giản, như lời lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam đã nói:

“Việt Nam Không Cần Đa Đảng!”

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2019

LÃO NÔNG CHỈ ĐƯỜNG CHO CÁC NHÀ LẬT SỬ CÁCH HÒA GIẢI THÀNH CÔNG

(Lão viết bài này ngoài lý do đấu tranh với ngụy sử và cũng trả lời một số bạn trẻ hỏi rằng hòa giải, hòa hợp có gì sai?)
Ông Vũ Minh Giang và nhiều nhà sử học lên truyền thông kêu gào hòa giải, hòa hợp dân tộc, nào là phải vượt qua chuyện thắng - thua, nào là phải vượt lên trên ý thức hệ, nào là những người từng cầm súng phải tự vượt qua chính mình, tự hòa giải cái đầu của mình trước... nói chung là những quan điểm đưa ra rất là phản động, vì vậy cũng được ăn miễn phí gạch, đá, dày, dép...
Hôm nay tôi chỉ điểm cho ông Vũ Minh Giang cách tiến hành hòa giải hiệu quả nhất.
RẰNG: Muốn hòa giải thành công thì ông Giang phải vác ba lô, cầm súng lên và đi ngược lại thời gian, vào thời điểm có cuộc chiến để hòa giải nhé!
Đơn giản thôi, vì bây giờ cuộc chiến đã kết thúc. Ko tồn tại cái gọi là hòa giải hậu chiến đâu thưa ông.
Hòa giải là hòa giải với ai, hòa giải khi nào? Là hòa giải giữ các phe phái đối lập hoặc là hoà giải giữa nhiều người có mâu thuẫn trong một phái, một đảng. Và quá trình hòa giải là trong thời điểm đang xảy ra mâu thuẫn, đang diễn ra chiến tranh và hòa giải để tìm giải pháp hòa bình hoặc đạt được múc đích chính trị của mỗi bên tham chiến. Tức là hòa giải (và cả hòa hợp) là phải tiến hành giữa các bên đang tồn tại trong thực tế của mâu thuẫn.
Trong lịch sử của cuộc chiến tranh, về đối ngoại thì Đảnh CSVN và chính phủ của VNDCCH đã nhiều lần tìm giải pháp chính trị giữa VNDCCH với Pháp hay với Mỹ nhằm kết thúc cuộc chiến, những lần tìm giải pháp đó là những lần hòa giải. Tuy nhiên, kẻ xâm lược đã bắt cả dân tộc kết thúc cuộc chiến bằng quân sự, bằng bom đạn.
Sau cuộc chiến, kẻ từng xâm lược đang tồn tại, Đảng, Nhà nước ta có tiến hành hòa giải ko? Có đấy. Chính cái chính sách hội nhập, mở cửa, đối ngoại đa phương, bình đẳng, cùng có lợi với các nước, trong đó có Pháp, Mỹ là phương thức hòa giải đạt đến nghệ thuật, bản lĩnh và đúng đắn.
Còn đối nội, quá trình hòa giải, hòa hợp cũng đã diễn ra. Đảng ta đã thành lập Mặt trận Thống nhất Nhân dân Phản đế Đông Dương, Mặt trận Việt Minh, Chính phủ Liên hiệp Lâm thời, Hội Liên Việt, Mặt trận Liên Việt trong chống Pháp và Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam, Liên minh các lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam, Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam trong chống Mỹ là các giải pháp hòa giải, hòa hợp dân tộc đấy, đặc biệt công tác địch vận, ngụy vận là hòa giải đấy thôi. Thực tiễn đã chứng minh, trong chiến tranh, đã có rất nhiều người tunhf là đối lập, là việt kiều đã đứng vào hàng ngũ của Đảng, Nhà nước, Nhân dân để cống hiến cho cách mạng giải phóng dân tộc.
Còn sau cuộc chiến, ngụy quân, ngụy quyền SG đã ko còn thì tại sao phải nói đến hòa giải? Trong nước ko còn phe, đảng phái đối lập thì hòa giải cái con khỉ khô gì đây!
Còn hòa hợp, ngoài ý nghĩa trên thì hòa hợp như thế nào là đúng? ở góc độ chung, hòa hợp để tập hợp lực lượng phục vụ mục đích xây dựng đất nước là đúng. Trong chiến tranh, nếu những người cộng sản Việt Nam vô tâm trong vấn đề hòa giải và hòa hợp dân tộc, nếu không hòa hợp dân tộc trước năm 1975 chúng ta không thể giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Nhưng sau khi giải phóng đất nước, phải rõ ràng với nhau: hòa hợp ở đây là nói về tình cảm của dân tộc, sẵn sàng mở cửa đón những cá nhân từng có lỗi lầm trong quá khứ trở về, tạo mọi điều kiện cho họ trở về quê hương, cùng chung tay xây dựng đất nước, đó là hòa hợp với từng cá nhân, với cộng đồng người đơn thuần, là tình cảm chứ ko phải là giải pháp chính trị đơn thuần, càng không thể có cái gọi là hòa hợp với ngụy quân, ngụy quyền SG, vì hiện nay nó hoàn toàn ko tồn tại.
Cuộc chiến tranh chống xâm lược, giải phóng dân tộc của VN khác với các cuộc chiến tranh khác trên thế giới, thời gian chiến tranh rất dài, nên Đảng, Nhà nước phải tiến hành hòa giải, hòa hợp ngay trong quá trình xảy ra chiến tranh. Còn sau giải phóng, không thể nói đến hòa giải, cũng không được phép nói rằng muốn hòa hợp thì phải bỏ qua ý thức hệ. Đây là lối tư duy phản động.
Và yêu cầu ông Giang phải xin lỗi ccb VN, tôi nói cho ông biết, bố tôi có 10 năm tham gia đánh Mỹ, mẹ tôi cũng gần chừng ấy năm chiến đấu chống Mỹ - ngụy. Nhưng khi cuộc chiến kết thúc, 44 năm qua chưa một lần họ nhắc đến tên ngụy này, ngụy kia, cũng ko dạy chúng tôi phải hận thù bọn ngụy quân, ngụy quyền SG, bởi họ hiểu, chiến tranh kết thúc là hận thù kẻ thù cũng kết thúc vợi họ. Và họ cũng đã hoàn thành việc hòa giải ngay trước ngày 30/4/1975. Còn sau chiến tranh, họ dạy chúng tôi phải biết giữ nước, bảo vệ Tổ quốc một cách thông minh, tỉnh táo và kiên quyết.
Lão nông tôi vẫn giữ nguyên quan điểm: Họ - những kẻ lật sử đòi hòa giải, hòa hợp trên truyền thông và mạng xã hội thật ra là lợi dụng truyền thống đại nghĩa, bao dung của Đảng, Nhân dân ta để bào mòn ý chí cách mạng của chúng ta, để thúc đẩy xa rời, từ bỏ chủ nghĩa Mác- Lênin, từ bỏ con đường XHCN của chúng ta, để vực dậy thây ma ngụy quyền SG, thủ đoạn này phục vụ ý đồ của Mỹ và phương tây.

PHÁT BIỂU RẤT PHẢN ĐỘNG CỦA NHÀ SỬ HỌC!

Trong bài trả lời phỏng vấn đăng trên báo Người đô thị, ngày 28/4/2018 với tiêu đề "Phải đặt lợi ích quốc gia lên trên ý thức hệ", ông GS-TSKH Vũ Minh Giang đã phát ngôn rất phi lịch sử, phi dân tộc và có thể nói là trái với đường lối, quan điểm của Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước.
Tôi xin lược trích nguyên văn một số ý thể hiện cái quan điểm hàm hồ của ông ta, sau từng ý là phản biện của tôi:
1. "Bốn mươi ba năm qua, quá trình hòa giải dân tộc đã cải thiện được rất nhiều chuyện mâu thuẫn giữa hai phía tham gia chiến tranh là người Việt. Nhưng cuộc chiến tranh này có sự hiện diện của bên thứ ba là Hoa Kỳ".
👉 ý của ông Giang: Hoa Kỳ chỉ là bên thứ ba - thứ yếu.
Đây là trái với quan điểm và chủ trương tiến hành chiến tranh chống đế quốc Mỹ xâm lược của Đảng, Nhà nước và Nhân dân ta.
2. "Có những lằn ranh của quan niệm, chẳng hạn về mặt ý thức hệ, một bên đề cao mình là người chiến thắng, mình là chính nghĩa, đối phương là phi nghĩa, nên có tư tưởng rằng kẻ thua cuộc thì không thể coi ngang bằng, không thể “hòa”.
👉 Đây là phát ngôn mang tính phi giá trị lịch sử của ông Giang. Cuộc chiến tranh nào cũng có tính chất chính nghĩa hoặc phi nghĩa của đối tượng tiến hành, ko có mâu thuẫn chung chung, chiến tranh chung chung. Chiến tranh chống xâm lược của VN là chính nghĩa, kẻ xâm lược, kẻ bán nước, phản bội TQ là phi nghĩa. Dù chiến tranh kết thúc nhưng tính chất tiến hành chiến tranh ko được đảo lộn, đó là sự thật lịch sử.
3. "Một khi còn lấn cấn, không đặt lợi ích quốc gia dân tộc lên trên hết, mà phân biệt người này theo chủ nghĩa này, người kia theo chủ nghĩa kia thì mục tiêu hòa hợp dân tộc sẽ còn khó khăn".
👉 Ý ông Giang là gì đây? Ko lẽ ông Giang muốn đem chế độ XHCN đặt dưới gót dày của những người hòa hợp dân tộc ư?
4. "Phải nói thêm rằng chính người Mỹ đã tạo điều kiện hòa giải cho những người Việt Nam trong nước - bên thắng cuộc - với những người Việt ở phía bên kia."
👉 Ông Giang lại cứ cho rằng trong cuộc chiến ấy Mỹ là trọng tài và sau cuộc chiến thì Mỹ lại là trọng tài hòa giải? Đây vẫn là một kiểu xuyên tạc trắng trợn của ông Giang!
5. "Trình bày một trận chiến theo công thức bên ta rất anh hùng, chính nghĩa, giỏi giang; còn địch thì rất kém, phi nghĩa, dã man, thua là tất yếu".
👉 Đây là phát ngôn ngu học. Ko lẽ lịch sử của Việt Nam phải chép rằng đế quốc Mỹ và bọn tay sai ngụy quyền SG là chính nghĩa, là anh hùng? Vậy sự thật lịch sử ở đâu? Máu, tính mạng của đồng bào, chiến sỹ đổ xuống trong chiến tranh chống Mỹ - ngụy là vô nghĩa?
6. "Những bài học (lịch sử) này đôi khi là mục đích chính trị hơn là khoa học lịch sử. Chính trị ở đây theo nghĩa người học phải chấp nhận một loạt các định đề: cái này xấu xa, cái này phải lên án. Và hệ lụy của nó là khiến người đọc nhìn nhận vấn đề bị lệch lạc.
👉 Đây là kiểu ngụy biện bố láo, muốn phi chính trị lịch sử. Và muốn xóa nhòa thiện ác, chính tà trong bài học lịch sử và cả cuộc chiến.
7. "Gọi "chính quyền VNCH, quân đội VNCH" là một cách diễn đạt không biểu cảm về một thực thể chính trị là chính quyền và quân đội phía Nam".
👉 Ông Giang là nhà sử học của chế độ nào, sao lại có thể đưa ra cái gọi là "chính quyền và quân đội phía Nam"? Đây là sự xuyên tạc trắng trợn. Phải chăng để chính danh hóa cho nó để muốn nó đối lập cân bằng và cũng "chính nghĩa" như chính quyền VNDCCH và Quân giải phóng? Vậy miền Bắc đã xâm lược miền Nam chăng.
🤲 Mời các ace cho ý kiến sâu hơn. Còn lão đây thì khẳng định luôn: ông Vũ Minh Giang không đủ tư cách cầm bút chép sử Việt. Càng không đủ tư cách làm quyền Tổng chủ biên bộ Quốc Sử!

NGUOIDOTHI.NET.VN
Đừng tin rằng ai đó cùng ý thức hệ với mình thì họ sẽ bảo vệ mình. Không có chuyện đó. Bằng chứng là các triều đại phong kiến phương Bắc đánh ta, thì họ đều chung ý thức hệ Nho giáo với chúng ta.

PHẢI CHĂNG TƯ TƯỞNG CỦA GS VŨ MINH GIANG CÓ VẤN ĐỀ


Cũng trong bài đăng trên báo Lao động ngày 30/4/2015,
PV hỏi: Thưa ông, ông có thể phân tích rõ thêm về nguyên nhân vì sao sau ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước lại có tới hàng triệu người VN di tản?
ÔNG VŨ MINH GIANG NÓI:
"- Nguyên nhân thì có nhiều, tôi chỉ xin đưa ra vài lý do, mà theo tôi, là nguyên nhân chính. Thứ nhất là giải phóng miền Nam thống nhất đất nước là thắng lợi lớn làm nhiều người choáng ngợp nghĩ rằng, chúng ta đã thắng trong chiến tranh thì không việc gì chúng ta không làm được.
Hai là, tư tưởng thắng thua (người thắng trận thì cao ngạo, người thua thì cay cú), địch ta, ý thức hệ được thể hiện quá rõ ràng. Thứ ba là những khó khăn và thiếu sót trong quản lý, điều hành nền kinh tế đã làm cho đời sống rất khó khăn. Nhiều người, chủ yếu là sĩ quan, binh lính và những người nằm trong bộ máy hành chính của chính quyền Sài Gòn đã ra đi để hy vọng tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn."
......
Tôi lột tả rõ hơn về ý của ông Giang:
Ông xác định nguyên nhân chính của những kẻ phản bội Tổ quốc, bỏ đất nước ra đi sau 1975 là:
1) do người thắng cao ngạo;
2) do "tư tưởng thắng thua, tư tưởng địch ta, tư tưởng ý thức hệ quá rõ ràng";
3) do "những khó khăn và thiếu sót trong quản lý, điều hành nền kinh tế đã làm cho đời sống rất khó khăn".
Đây là phát ngôn ấu trĩ và phi thực tế nhất của một nhà sử học! Và ông Giang cũng quá láo xược hay có ý gì khi đổ tội gây ra cuộc di tản của những người ruồng bỏ, phản bội Tổ quốc là do Đảnh, Nhà nước, quân và Nhân dân Việt Nam?
Giọng này giống giọng của những người di tản quá!
Ông Vũ Minh Giang phải trả lời rõ ràng trước công luận!
Trong hình ảnh có thể có: 1 người, văn bản Trong hình ảnh có thể có: văn bản Trong hình ảnh có thể có: văn bản 

ĐẰNG SAU THỦ ĐOẠN LẤY LỊCH SỬ TIỀN NHÂN ĐỂ ĐỐT SỬ HIỆN ĐẠI


Trong trả lời phỏng vấn đăng trên báo Lao động ngày 30/4/2015 có tiêu đề: Hòa giải dân tộc: "Lấy đại cục làm trọng". Trong bài báo đó, ông Vũ Minh Giang khi bàn về việc "hòa giải dân tộc" sau 40 năm đất nước thống nhất, có đưa ra sự kiện lịch sử của tiền nhân, nguyên văn như sau:
"Trong lịch sử VN, Trần Nhân Tông đã để lại bài học tuyệt vời về hoà hợp và hoà giải. Chiến thắng lừng lẫy giặc Nguyên Mông, Hoàng đế Trần Nhân Tông bước vào những ngày hòa bình thịnh trị bằng chính hòa giải và hòa hợp. Ngay khi từ phòng tuyến kháng chiến trở về Thăng Long, việc đầu tiên vị Hoàng đế chủ trương hòa hợp, hòa giải dân tộc ấy bắt tay vào là đốt toàn bộ những sổ sách ghi chép bằng chứng của những người đã trót phản bội, đầu hàng giặc."
Phản biện vấn đề này, lão chăn bò Dương Vương Kinh đã có bài phản biện khá hay. Nhưng hôm nay lão nông tôi vạch rõ thủ đoạn của nhà sử học Vũ Minh Giang ở góc độ khác.
Trước hết, tôi đồng ý nhận định của lão chăn bò, rằng "ông Giang biết một mà không biết mười". Với tôi, ông Giang có thể biết mười đấy. Vì ông ta là một nhà nghiên cứu lịch sử, nên ông ta cũng hiểu: Lịch sử là một dòng chảy, trong dòng chảy đó, ở thời điểm khác nhau có những sự kiện lịch sử gần giống nhau nhưng sẽ khác nhau về bản chất. Bởi bản chất của mỗi sự kiện lịch sử nó phản ánh tính chất thời đại của nó và nó xảy ra trong bối cảnh lịch sử đặc thù riêng của nó! Dù ông ta biết rõ điều đó, vậy tại sao ông ta nêu lên vấn đề đó cho lịch sử hiện đại? Nhằm mục đích gì?
Thứ hai, trả lời cho câu hỏi trên, chúng ta dễ dàng nhận ra: Ông Giang đang sử dụng phương pháp lấy bài học lịch sử để che lấp bản chất của vấn đề hiện tại. Phải chăng, vì ông ta đã và đang viết sử hiện đại, nhất là viết về một giai đoạn lịch sử đặc biệt là 1945 - 1975, ông ta và đồng nghiệp đang cố tạo ra các cái cớ thuyết phục cho việc thay tên, đổi họ, đánh tráo bản chất cho một chế độ tay sai, bù nhìn là ngụy quân, ngụy quyền SG, trong đó ông ta đang gia tăng đưa lên truyền thông vấn đề "hòa hợp, hòa giải". Và, ông ta lấy bài học "đốt sổ, sách ghi chép" của Trần Nhân Tông để gián tiếp chính danh hóa việc "xét lại lịch sử, viết lại lịch sử" về giai đoạn 1945-1975. Sâu xa hơn, phải chăng ông đòi đốt, chôn hết tát thảy những sổ, sách ghi chép về tội ác của ngụy quân, ngụy quyền SG? Và phải chăng, lấy sự kiện lịch sử của tiền nhân để lấp che cái hành vi bỉ ổi trong tập 12 của bộ sách LSVN 15 tập và tập 22 trong Bộ quốc sử?
Thứ ba, Giặc xâm lược cương thổ của Tổ quốc bất kể là ai đều phải Đánh. Ai phản bội Tổ quốc, theo giặc, rước giặc vào xâm lược Tổ quốc cũng là tội nhân thiên cổ. Nhưng khi so sánh đến chi tiết cụ thể, thì ngụy quân, ngụy quyền SG khác với những người theo giặc thời Trần. Ở đây, không chỉ là theo giặc, mà là bán Nước cho giặc, và chúng còn hành động giúp cho giặc, chúng đã vấy máu nhân dân, hàng triệu con dân Việt Nam đã chết dưới bàn tay của ngụy quân, ngụy quyền SG. Và khi giặc thua chạy thì chúng không ở lại, không sám hối với Tổ tiên, mà chúng lại đu càng theo giặc, gọi giặc là cha, là mẹ, gọi nước giặc là tổ quốc! Cũng 44 năm qua, không ít kẻ trong đạo quân đu càng ấy vẫn chưa hề thay đổi ý định đó, mà chúng đang muốn "phục quốc", đang muốn giặc vào, theo giặc vào xâm lược Tổ quốc một lần nữa. Hỏi bản chất ấy giống với những người thời Trần ko? Đáng lẽ, một nhà nghiên cứu lịch sử như ông Giang hiểu rõ vấn đề này hơn ai hết, nhưng lại cố quên đi bài học Mỵ Châu - Trọng Thủy, mà chỉ muốn mưu đồ bất chính là sao?
Tôi gọi hành vi của ông Giang là âm mưu lợi dụng bài học lịch sử của tiền nhân để đòi đốt lịch sử hiện đại!

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, văn bản 
Trong hình ảnh có thể có: văn bản Trong hình ảnh có thể có: văn bản 

ÔNG GS-TSKH VŨ MINH GIANG ĐANG MUỐN ĐIỀU GÌ?


Phải chăng nhà sử học thiếu trung thực?
Tại sao sau khi dư luận lên án, Báo Công Lý phải thay đổi tiêu đề và nội dung trả lời phỏng vấn của ông Vũ Minh Giang? Tại sao lại phải lược bỏ những nội dung rất "vớ vẫn" đó? Ông Giang cho nhân dân biết tại sao một nhà sử học như ông luôn đòi hỏi sự thật lại không tôn trọng sự thật? Nếu như vì đại nghĩa như ông nói thì ông sợ gì dư luận mà không đi đến cùng của sự thật? Hay những gì ông nói về thực trạng của quá trình hòa hợp dân tộc của Đảng, Nhà nước và Nhân dân như bài báo (nguyên bản đăng ngày 29/4/2019) nêu lên vốn dĩ không phải sự thật, mà là sự phóng đại, xuyên tạc trắng trợn của ông?
Nếu vậy thì ông không xứng đáng đứng trong đội ngũ các nhà sử học chân chính, càng không đủ tư cách làm quyền tổng chủ biên của bộ quốc sử! Và chúng tôi xem những gì các ông viết trong bộ quốc sử về lịch sử đất nước, nhất là giai đoạn 1945 - 1975 là không bảo đảm tính trung thực, khách quan và sự thật!
Từ sự không trung thực của ông Giang đã cho chúng ta thấy: ông Giang và những người lật sử, xét lại lịch sử dân tộc đang lợi dụng chữ nhân tâm, lợi lòng khoan dung độ lượng của nhân dân, lợi dụng truyền thống đại nghĩa của dân tộc để từng bước bào mòn ý chí, tinh thần cảnh giác cách mạng của nhân dân. Đây là một thủ đoạn thâm độc của âm mưu diễn biến hòa bình, từng bước xóa nhòa ý thức hệ, xóa nhòa lịch sử, gây mờ hồ, ủy mị dần đi đến mất cảnh giác trong quần chúng nhân dân và thế hệ trẻ.
Quy luật này tất cả các nhà sử học đều phải biết: Sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước phải đánh đổi bằng máu và tình mạng của hàng triệu đồng bào, chiến sỹ thì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc cũng gian khổ, khó khăn, cũng sẽ phải đánh đổi bằng máu và tính mạng. Mơ hồ mất cảnh giác là mất nước!
……
Lão tôi xin đăng lại 4 tấm hình tôi chụp nội dung trả lời phỏng vấn của ông Vũ Minh Giang trên báo công lý, gồm 02 bức ảnh tôi chụp lại ngày 29/4/2019 và 02 bức ảnh tôi chụp lại báo Công lý ngày 02/5/2019. Cụ thể:
Bức ảnh thứ nhất: Chụp tiêu đề và phần đầu của bài báo công lý ngày 29/4.
Bức ảnh thứ hai: Chụp tiêu đề và phần đầu của bài báo công lý ngày 02/5 (bài báo đã bị sửa tiêu đề và một số nội dung).
Bức thứ 3: Chụp phần câu hỏi và nội dung “xuyên tạc” của ông Giang trên báo Công lý ngày 29/4. Phần gạch chéo màu đỏ đã bị lược bỏ.
Bức ảnh thứ 4: Chụp phần nội dung đã bị lược bỏ phần ông giang xuyên tạc (phần tôi gạch dấu đỏ), ảnh chụp ngày 02/5.
Bức ảnh thứ 5: Chụp phần câu hỏi và nội dung trả lời trên báo Công lý ngày 29/4, trong đó có câu hỏi của phóng viên và câu trả lời của ông Giang, trong đó có câu: “Vì vậy, nếu họ có trút hận thù lên phía đối lập cũng là chính đáng”. Nội dung này đã bị cắt khỏi bảo Công lý ngày 02/5.
Lão nông Thanh Minh, ngày 02/5/2019
Không có mô tả ảnh.Không có mô tả ảnh.

Trong hình ảnh có thể có: văn bảnTrong hình ảnh có thể có: văn bảnTrong hình ảnh có thể có: văn bản

ÔNG GIÁO SƯ SỬ HỌC VŨ MINH GIANG MUỐN GÌ?

ÔNG GIÁO SƯ SỬ HỌC VŨ MINH GIANG MUỐN GÌ?
Không chỉ là một tay ngụy biện ngu ngốc khi cố gắng chính danh hóa cho ngụy quyền SG, giờ ông Vũ Minh Giang lại muốn thay tên của Ngày Chiến thắng 30/4 sao?

Trong hình ảnh có thể có: 1 người

Tôi nói cho ông biết: Từ thuở tôi còn cởi truồng tắm mưa, mỗi khi trời đang mưa mà có nắng thì tụi trẻ chúng tôi đã biết đọc câu thơ: "Vừa nắng vừa mưa, ta thắng Mỹ thua". Đấy, đến bọn trẻ cũng hơn ông cả cái ý thức đấy.
Ông là nhà sử học lẽ nào ông không tỏ tường: Chuyện thắng - thua là quá khứ, là lịch sử. Lịch sử là lịch sử! Chả lẽ vì hiện tại, vì tương lai mà hãy quên đi quá khứ sao? Phải chăng ông kêu gọi đổi tên ngày kỷ niệm 30/4 vì cái ảo tưởng hòa hợp, hòa giải như ông nói?
Lấy tư cách người nông dân, có cả cha và mẹ đã đổ máu trong chiến tranh chống Mỹ nói cho ông Giang biết:
Trong thực tế, Đảng Cộng sản Việt Nam, Nhà nước Việt Nam, Nhân dân Việt Nam đâu có chống lại việc hòa hợp dân tộc, mà còn làm rất nhiều việc để khép lại quá khứ, hướng tới tương lai, mở rộng cánh cửa đón kiều bào ở hải ngoại về nước. Trong mấy chục năm qua, đã có rất nhiều việt kiều ở hải ngoại về nước, và khi họ về nước, hãy hỏi họ xem có ai, dù là cán bộ Đảng, Nhà nước và người dân chúng tôi gọi họ là nguỵ, là kẻ thua trận không?
Thế nhưng chính một số kẻ cực đoan, tàn dư nguỵ quân, nguỵ quyền đang cố đào bới quá khứ, đòi thay đổi, xét lại lịch sử, khơi dậy hận thù, chia rẽ dân tộc, thậm chí lợi dụng sự hoà hợp dân tộc để kích động sự hận thù dân tộc. Bên cạnh đó, một số nhà sử học lại cổ suý bỏ chữ nguỵ vì sự nghiệp hoà hợp dân tộc, vì hợp lòng dân, vì thống nhất nhân tâm. Đây là lối nguỵ biện xảo trá, vô tâm. Hễ còn sự xảo trá, nguỵ biện cho việc hoà hợp thì làm sao mà bắt tay nhau kiến tạo hoà bình được đây?
Nếu không có ngày hôm qua thì không có ngày hôm nay và cũng chẳng có ngày mai. Chủ thể nào đứng ở hiện tại cũng không thể chối bỏ quá khứ, càng không thể thay đổi quá khứ. Mỹ và ngụy đã thất bại trong chiến tranh Việt Nam thì phải chấp nhận thất bại, đã phạm sai lầm thì phải dám công nhận sai lầm của mình. Điều này nhiều người Mỹ đã đủ bản lĩnh để làm được sao nhiều kẻ tàn dư, hậu bối của nguỵ quân, nguỵ quyền SG không làm được? Thật ra, vì họ không có bản lĩnh nhận sai lầm của mình trong quá khứ. Mà đã không dám nhận những sai lầm của mình trong quá khứ thì tại sao phải gào thét đòi hoà hợp dân tộc?
Thôi đừng gào nữa, vì có hoà hợp xong thì họ lại bước đi trên vết xe đổ đầy máu, nước mắt mà các người đã tạo ra trong quá khứ mà thôi. Lại tiếp tục đu càng, tiếp tục vong nô, và tiếp tục gào thét....Thôi đừng gào thét nữa, vì họ không có bản lĩnh!
Và ông Giang hãy nhớ điều này: Không có Chiến thắng 30/4/1975 thì cả dân tộc buồn, cả đất nước sẽ sống trong đau khổ và nô lệ.
44 năm qua, Đảng, Nhà nước và Nhân dân Việt Nam đã đổ rất nhiều máu, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ để xây dựng đất nước như hôm nay. Trên chặng đường đó đã luôn hiểu rằng: Ôm hận thù thì không bao giờ lớn, nhưng mơ hồ, mất cảnh giác cũng sẽ là tự sát! Và, nếu không rạch ròi với quá khứ, với lịch sử cũng sẽ chuốc lấy tai ương mà thôi!
Đặc biệt, cực đoan dân tộc sẽ đẩy đất nước vào nguy khốn, nhưng mơ hồ, mềm yếu, mất cảnh giác sẽ mất nước đấy ông Giạng ạ.

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019


LỜI CUỐI: VUÔNG VÀ TRÒN!
Thanh Minh

Hỏi thế gian rằng: MỘT HÌNH VUÔNG CÓ THẬT SỰ VUÔNG KHÔNG? MỘT HÌNH TRÒN CÓ THẬT SỰ TRÒN KHÔNG? KHI ĐẶT HÌNH VUÔNG LỒNG VÀO HÌNH TRÒN THÌ HÌNH NÀO BỊ BIẾN DẠNG?

Câu hỏi trên thật sự khó trả lời!

Trên mạng xã hội này cũng vậy, trên mặt trận đấu tranh chống xét lại lịch sử cũng vậy, rất khó khăn, phức tạp và gian nan biết nhường nào! Nó không thế nói một là một, hai là hai, cũng chẳng thể 1+1=2 được! Cùng một vấn đề, quan trọng nhất là cách tiếp cận, góc độ tiếp cận, cách ứng xử phù hợp với từng đối tượng khác nhau.

Liên quan đến vấn đề “cần tôn vinh 74 lính ngụy chết ở Hoàng sa năm 1974” và bài báo trên báo Thanh niên từ năm 2014 cũng là một vấn đề không quá phức tạp nhưng anh chị em lại biến nó thành vấn đề quá phức tạp! Tôi xin lạm bàn lời cuối về vấn đề này như sau:

Trước hết, tất cả những người đấu tranh chống xét lại lịch sử cần khẳng định với nhau và với Đảng, Nhà nước rằng: Không có cái gọi là phải tôn vinh hay ghi nhận 74 người lính ngụy chết ở Hoàng Sa! Tuyệt đối không thể. Bởi hai lẽ:

- Đối với người lính ngụy quân, ngụy quyền, dù trong bối cảnh nào, thời điểm nào trước năm 1975 đó vẫn là ngụy quân, ngụy quyền, là kẻ làm tay sai, là kẻ phản bội Tổ quốc. Họ đóng quân trên đảo hay trên đất liền là như nhau. Họ chống lại TQ ở Hoàng sa hay chống lại Quân giải phóng và quân - dân miền Nam trên đất liền (từ vĩ tuyến 17 trở vào) là giống nhau về tính chất! Trong con mắt của họ, TQ hay quân giải phóng - như cách họ gọi là quân “Việt cộng” đều là kẻ thù của họ! Và trong mắt họ, TQ hay Việt Cộng đều là giặc, là kẻ xâm lược! Nên khi TQ chiếm đảo Hoàng Sa thì họ (dù có thật hay không) nổ súng vào quân TQ là chuyện bình thường, và nếu là quân giải phóng tiến lên Hoàng Sa thì họ cũng sẽ nổ súng bắn vào “Việt cộng” mà thôi”. Nên, với họ, hành động của họ chỉ là làm theo và phục vụ cho mục đích chính trị của tập đoàn chính trị ngụy quyền, phục vụ và thực hiện theo ý đồ của Mỹ lúc đó! TQ chiếm đảo và đế quốc Mỹ xâm lược cả miền Nam thì không khác nhau về tính chất! Nên từ sự kiện Hoàng Sa năm 1974 rồi cho rằng 74 người lính kia có tinh thần yêu nước của là không đúng! HỌ không chỉ dâng đảo cho TQ, mà ngụy quân, ngụy quyền còn để cho Campuchia dùng quân đội chiếm hai đảo Hòn Năng vào năm 1956. Đến năm 1958 chiếm thêm Hòn Tai (Ile du Pic). Năm 1960 chiếm Hòn Kiến Vàng (Ile des Fourmis) và Hòn Keo Ngựa (Ile du Cheval). Cũng năm 1956 để cho Đài Loan chiếm Ba Bình; năm 1970, lính VNCH ở đảo Song Tử Tây đã để yên để cho Philippines chiếm 6 đảo nổi, trong đó Thị Tứ là đảo lớn thứ nhì, Bến Lạc (Đảo Dừa) là đảo lớn thứ ba, Song Tử Đông là đảo lớn thứ năm ở quần đảo Trường Sa; 1970-71, ngụy quân, ngụy quyền SG cũng để cho Malaysia cũng tiến hành chiếm 6 đảo ở Trường Sa mà không có phản ứng gì! Họ yêu nước cái nỗi gì? Một đạo quân hút nhát, đớn hèn, sợ chết, đến cả miền Nam là một nửa giang sơn của Tổ quốc mà chúng còn xẻ ra bán được cho giặc thì chúng lại quyết tâm giữ đảo ư? Ngụy biện! Mơ hồ!

- Tuyệt đối không thể có cái gọi là vinh danh hay tôn vinh lính ngụy! Vinh danh hay tôn vinh thì không chỉ là lời nói suông mà là đạo lý, trách nhiệm! Cần thể hiện bằng hành động, việc làm cụ thể của Nhà nước, của xã hội đối với những người có công với nước, là nghĩa cử của nhân dân đối với những người con ưu tú của dân tộc đã hy sinh vì đất nước, là hành động trách nhiệm của của thế hệ hôm nay đối với cha anh. Vậy chả lẽ phải công nhận những người lính VNCH kia là anh hùng sao? Là Liệt sỹ chăng? Rồi phải dựng đài tưởng niệm? Rồi cho họ/thân nhân của họ hưởng thụ chính sách đối với người có công như hàng triệu gia đình thương binh, liệt sỹ, người có công với cách mạng đang thụ hưởng? Một sự đánh tráo khái niệm bỉ ổi không hơn không kém! Một âm mưu thâm độc, xảo quyệt trong chuỗi hệ thống âm mưu vực dậy bóng ma ngụy quân, ngụy quyền!

Vấn đề lớn thứ hai, liên quan đến nội dung bài báo “cần tôn vinh 74 lính ngụy chết ở Hoàng sa năm 1974” và như báo khẳng định là lời của Trung tướng Nguyễn Quốc Thước: Nếu ai khẳng định “lời phát biểu của Trung tướng thước là phản động” và cho rằng “Vì lời phát biểu của ông là nguyên nhân gây ra vụ biểu tình năm 2014 gây hậu quả nghiêm trọng”, và “người dân xuống đường biểu tình đòi phong anh hùng cho 74 người lính VNCH” là cái nhìn phiến diện, cực đoan, vội vàng, quy chụp.
Sự kiện các đối tượng xấu kích động người dân cầm băng rôn tưởng niệm sự kiện Hòang Sa vào dịp tháng 1/2014 hay hằng năm khác với sự kiện biểu tình vào tháng 5/2014. Tháng 5/2014, các thế lực thù địch lợi dụng tâm lý ghét TQ của người dân để kích động biểu tình khi sự kiện giàn khoan Hải Dương 981 xảy ra, thế mà các vị dám to mồm là do cụ Thước!?. Các vị nên nhớ, trên mạng xã hội hay báo chí, lời nói hay mỗi comment, startuts của các vị trao đổi với nhau qua fb còn chả ai hiểu đúng, dẫn đến các vị chửi nhau cơ mà! Vì sao vậy? Vì qua mạng xã hội, chứ đâu có giáp mặt để lắng nghe và hiểu  đúng bản chất của câu nói, ý câu của người kia, đúng không? Tại sao các vị không đến hỏi thăm cụ và trao đổi với cụ hoặc người nhà của cụ để rõ thực hư, nắm rõ bản chất vấn đề mà ngồi ở xó bếp, góc dường rồi lai-chym, viết bài, đăng tút gào lên là cụ “phản động”, cụ “kích động” này nọ? Rồi còn đòi cụ phải lên tiếng thanh minh trên mạng? Đúng là ảo tưởng sức mạnh, trí tuệ của bản thân quá rồi đấy. Tôi xem nhẹ thái độ này của các vị! Nếu tôi là cụ Thước thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm các vị đang gào cái gì!

Còn với những người khác đang chĩa mũi giáo vào chính những người lên án cụ Thước, làm cho hội nhóm của các anh đổ vỡ, chia thành hai phe, chửi nhau như mổ bò. Nói thật, thái độ của các anh chị cũng chẳng khá hơn họ! Việc quan trọng nhất của các anh chị khi phản biện lại vấn đề để bảo vệ cụ là phải chứng minh cho bằng được, cho chính xác là cụ không nói hoặc ý của cụ không phải như vậy, đưa ra được bằng chứng, luận chứng cụ thể, thuyết phục. Đằng này các anh chị lại chỉ chăm chăm việc đấu tố, khoe hết cái xấu này đến tật khác của những con người kia (không biết có hay không)!
Có ai - cả hai phía gặp phóng viên viết bài, Ban Biên tập Báo Thanh niên hay gặp cụ và người thân của cụ để làm rõ thực hư? Chẳng có ai hành động mà cứ cào nát cả phím. Còn việc quan trong nhất từ nội dung tờ báo đáng ra phải đấu tranh thì các vị không làm. Đó là ai cho phép tờ báo/phóng viên khẳng định những người lính VNCH chết ở Hoàng Sa 1974 là “Hy Sinh”? Tờ báo có âm mưu gì? Nên nhớ, Chính trong tháng 1/2014, chỉ có Báo Thanh Niên mở “chuyên mục riêng” về Trận Hải chiến Hoàng Sa, đăng một loạt bài, rất nhiều bài về diễn biến, sự kiện, và đăng bài của nhiều trí thức, học giả khác về vấn vấn đề liên quan đến trận hải chiến Hoàng Sa 1974 và cái gọi là “cần vinh danh lính VHCH”, đồng thời, Ban Biên tập đã cho phép đưa vào những lời bình trái với quan điểm, đường lối của Đảng, Nhà nước ta.

Còn tôi, tôi sẽ không bảo vệ cụ Thước nếu cụ có ý chí, thái độ (lặp đi, lặp lại như một số nhà văn, nhà sử trở cờ kia) rằng cần “cần vinh danh lính VHCH”, và khi đó chúng ta mới dám khẳng định việc làm của cụ là sai trái, phản động, nhưng thực tế thì sao? Cụ không lặp lại điều đó cơ mà! Nhân vô thập toàn, thánh còn có lúc sai! Hơn nữa, cụ già trên 90 tuổi, nghe thì lúc tỏ, lúc không, bị mấy mấy tên phóng viên láo cá lợi dụng, gài bẩy là chuyện thường! Các anh chị cũng phải nhớ: Sau khi xảy ra tranh chấp quyết liệt liên quan đến quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, nhất là trên mặt trận pháp lý, đã có rất, rất nhiều người, đủ thứ hạng, đủ đối tượng và có cả tổ chức, cơ quan Nhà nước cũng vì quá yêu đất nước mà ngộ nhận sâu sắc rằng: công nhận chính danh cái gọi là “chính quyền VNCH” là một vấn đề pháp lý quan trọng để đòi lại Hoàng Sa, Trường Sa. Đấy, đâu đơn giải phải không?

Và chính các vị còn trẻ, khỏe, nhiệt huyết hừng hực ra đấy mà lên mạng phát ngôn còn sai bét thì các vị đủ tư cách bức ép cụ già sao? Chỉ cần điểm này thôi thì các anh chị cũng chẳng ra gì! Tôi nghĩ các anh chị nên giành thời gian, đoàn kết, tập trung đấu tranh với hành động “tôn vinh lính VNCH” thực tế đang diễn ra là đang có hành động đòi xây “đài tượng niệm tử sĩ Hoàng Sa” kia kìa!

Vẫn câu nói ấy, đấu tranh kiên quyết, kiên trì là tốt, nhưng phải linh hoạt về biện pháp, đa dạng về hình thức, có nhiều cách cách tiếp cận, thể hiện thái độ ứng xử phù hợp với từng đối tượng khác nhau, từng vấn đề khác nhau mới mong đạt kết quả tốt. Và, phải luôn vì lợi ích, đặt lợi ích của đất nước lên trên, lên trước hết, bảo vệ lịch sử là bảo vệ quá khứ nhưng cũng phải bảo đảm sự ổn định của hiện tại và phải có tác dụng giáo dục, định hướng cho tương lai!

Lão nông có vài điều tâm sự, cũng là lời cuối cùng cho vấn đề này! Từ nay trở đi, Lão sẽ không nói lời nào về vấn đề của cụ Thước nữa nhé! Đừng lôi kéo lão vào!


Thứ Ba, 12 tháng 2, 2019

NHẮN GỬI THANH NIÊN CHUẨN BỊ LÊN ĐƯỜNG NHẬP NGŨ!


Lê Thanh Minh
(Đọc hết bài này bạn sẽ không hỏi vì sao tôi không nói về quyền lợi khi nhập ngũ)
Nhập ngũ - là nghĩa vụ, là trách nhiệm!
Trong cuộc sống có một từ mà không ít người khi được hỏi đến thì không biết nó là gì hoặc rất ngại khi nghe người khác nói về nó. Đó là TRÁCH NHIỆM. Trách nhiệm là từ nặng nề nhất mà con người chúng ta ai cũng phải gánh vác trên người. Công dân với Tổ quốc, cá nhân với cộng đồng và con người với con người kết nối với nhau bằng những mối quan hệ và sự ràng buộc lẫn nhau đó chính là TRÁCH NHIỆM. Phàm làm người sống phải có trách nhiệm, làm thân trai trách nhiệm càng phải cao. Chúng ta sống phải có trách nhiệm với ai? Là với Tổ quốc mình, với tập thể, cộng đồng mà mình sống, với người thân, gia đình mình, và trách nhiệm với chính bản thân mình. Nếu không gánh lấy trách nhiệm thì chúng ta, những người thân của chúng ta và Tổ quốc ta sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
Thực hiện nghĩa vụ quân sự, tham gia bảo vệ Tổ quốc là trách nhiệm thiêng liêng nhất, cao cả nhất của mỗi cá nhân thanh niên. Mà cái gì đem đến sự thiêng liêng, cao cả cũng đòi hỏi bản thân ta phải trải qua gian khổ, hy sinh mới mong thành. Nếu nghĩ rằng vào quân đội là gian khổ, là hy sinh mà chối bỏ trách nhiệm thì không xứng đáng làm người, làm trai. Và, khi bạn chối bỏ trách nhiệm của mình, bạn sẽ ân hận và day dứt đấy bạn nhé. Vì bạn không làm tròn trách nhiệm với Tổ quốc, cho người thân thì ai hy sinh vì bạn?
Có một bài thơ rất hay của Tố Hữu tôi viết lên đây tặng các bạn thanh niên nhé: Đã là chim, là lá/ Chim phải hót, lá phải xanh/ Sống ở trên đời có lẽ nào chỉ có vay và không có trả/ Sống là cho, đâu chỉ nhận cho riêng mình.
Hãy mang ba lô lên và lên đường
Hãy làm tròn trách nhiệm với Tổ quốc yêu thương. Vào quân đội ngay bạn nhé. Vào Quân đội, không chỉ bạn đang thực hiện trách nhiệm của mình, mà bạn sẽ được bồi đắp thêm trách nhiệm, niềm tin, tình đồng đội - giá trị nền tảng làm người, chìa khóa thành công của đời người mà không phải môi trường nào cũng trao cho bạn.
Tôi kể bạn nghe: Vào một ngày nọ, có hai người lính đi tuần tra, nhiệm vụ của họ là tuần tra xung quan khu vực đóng quân của đơn vị để cho các đồng đội mình ngủ sau một chặng đường hành quân dài. Họ vừa đi, vừa nói chuyện rất vui vẻ. Bổng nhiên người đi sau dẫm phải mìn, khi phát hiện được mình đang dẫm trên quả mìn thì người lính này đứng yên, báo cho người đi trước biết. Người lính đi trước quay lại nói với người lính đi sau rằng: Cậu bình tĩnh, chúng ta sẽ xử lý nó, đừng làm ồn kẻo đồng đội tỉnh giấc và càng nhiều người đến đây thì nguy hiểm đến nhiều tính mạng của đồng đội đấy. Thế rồi người lính đi sau cúi xuống, lấy tay mình từ từ đè lên quả mìn, người lính đi trước từ từ rút bàn chấn ra khỏi quả mìn, cả hai người rất hồi hộp, sợ quả mìn sẽ nổ. Khi người đi sau rút được chân ra khỏi quả mìn thì cắm đầu cắm cổ chạy, bỏ lại đồng đội của mình!.
Lúc này người lính đi sau hết sức kinh ngạc về cách thể hiện của đồng đội mình, nhưng anh ta bình tĩnh lại và tự nói với mình rằng: Không. Cậu ấy không bỏ mình, cậu ấy sẽ quay lại. Mình tin cậu ấy sẽ quay lại!
Vừa dứt câu nói thì cậu ta thấy người lính kia đã quay lại. Cậu lính quay lại và nói với bạn mình rằng: Tớ xin lỗi cậu, tớ sai rồi. Giờ chúng ta sẽ tìm cách xử lý quả mìn này nhé.
Thế là hai người lính cùng nhau xử lý quả mìn, tìm một khúc cây khá to từ từ đè lên quả mìn, và đè thêm nhiều hòn đá lên nữa, khi thấy an toàn rồi thì hai người lính này nhanh chóng trở về báo với người chỉ huy đơn vị biết và xử lý quả mìn.
Câu chuyện ấy có thật không tùy vào bạn, nhưng có một sự thật là trách nhiệm với đồng đội mình, niềm tin mãnh liệt vào đồng đội mình, vào tình đồng đội đang tồn tại rất mãnh liệt trong môi trường Quân đội! Bạn vào đó nó sẽ hóa thân vào bạn.
Hãy hoàn thành trách nhiệm của người chiến sỹ
Và khi vào Quân đội rồi, các bạn hãy hoàn thành mỗi việc, mỗi nhiệm vụ hằng ngày là đang sống có trách nhiệm với Tổ quốc mình, với tập thể, với đồng đội, với chính mình đấy. Với bất cứ việc gì, là công việc huấn luyện hay rèn luyện thể lực, là tăng gia sản xuất hay chấp hành nghiêm túc các quy định, chế độ, kỷ luật thì các bạn cũng đừng làm qua loa nhé, đừng làm cho có mà hãy làm thật tốt, không được nghĩ mình phải bỏ ra quá nhiều mồ hôi công sức mà hãy nhớ rằng những gì mình bỏ ra chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng.
 Trong quân đội, với đặc thù riêng, nhất là trong chiến tranh, tình đồng chí, đồng đội trong quân đội, gắn bó sâu đậm hơn so với các hoạt động xã hội khác. Bởi, chiến tranh là sự thử thách khắc nghiệt nhất, không chỉ đối với mọi quốc gia, một dân tộc, một chế độ; mà nó còn thử thách nghiêm khắc đối với từng cá nhân, từng người lính giữa cái sống và cái chết chỉ cách nhau gang tấc. Do đó, trong chiến tranh, tình đồng đội là thiêng liêng, cao cả. Trận đánh càng ác liệt, tình thương yêu đồng đội càng cao, tất cả vì mục tiêu chiến thắng, nên mọi người không ngại hy sinh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên; sẵn sàng xả thân, nhận khó khăn, sự ác liệt về mình, nhường thuận lợi cho đồng đội. Tình đồng đội là truyền thống tốt đẹp của quân đội ta, quân đội do Đảng và Bác Hồ sáng lập, giáo dục và rèn luyện. Nó thuộc về bản chất và truyền thống của Quân đội nhân dân, là bản chất truyền thống của Bộ đội Cụ Hồ. Truyền thống tốt đẹp đó được tạo nên từ những hành động, suy nghĩ đúng của mỗi người lính như các bạn sẽ trở thành.
 Các bạn thanh niên biết không “Một ngôi sao không thể làm cho bầu trời rực sáng. Một bông lúa chín chẳng thể làm nên mùa vàng bội thu. Đất thấp nhưng nhờ có đất mà có núi. Sông nhỏ nhưng nhờ có sông mà có biển lớn mênh mông. Một cá nhân nhỏ bé sẽ không là gì cả so với một cộng đồng to lớn. Nhưng ngược lại, những gì lớn lao, vĩ đại của tập thể, của cộng đồng được tạo nên từ những điều hết sức nhỏ bé của mỗi cá nhân”.
Chúc các bạn thanh niên mạnh dạn và trưởng thành, rèn luyện tích cực, học tập thật tốt, sống đoàn kết, yêu thương, chia sẽ với nhau, sống có trách nhiệm và tin tưởng lẫn nhau, trở thành những người quân nhân mẫu mực.
Tin tôi đi, khi các bạn thực thi trách nhiệm, làm tròn trách nhiệm của người thành niên, trách nhiệm của người chiến sĩ quân đội, các bạn sẽ nhận lại được rất nhiều quả ngọt bất ngờ.